Nhưng không thể được, cãi lại người khác, cho tới bây giờ cũng không
phải là sở trường của Kỉ Dĩ Ninh. Không chỉ không phải là sở trường, thậm
chí Kỉ Dĩ Ninh còn khinh thường nó. Cô làm người luôn luôn thị phi rõ
ràng, mặc kệ người khác đối đãi như thế nào, chỉ cần mình không thẹn với
lương tâm là tốt rồi.
Cụp môi xuống, chung quy không phải người hiếu chiến, vì thế, cô
thỏa hiệp với anh.
“Em không muốn rời đi,” Cô nói nhỏ:“Em cũng chỉ muốn một mình
yên lặng một chút mà thôi.” Bóng đêm buông xuống, cô tự nhiên sẽ trở về.
Không thể biết được, lời giải thích như vậy trong mắt Đường Dịch,
hoàn toàn chỉ là lớp màu lót nhợt nhạt.
“Một mình yên lặng một chút?!”
Đường Dịch giận dữ bật cười.
Đột nhiên cái gì anh cũng không nói được, anh vì cô mà lo lắng lâu
như vậy, vì cô mà huy động mọi người, thậm chí trong cơn giận dữ còn làm
Tiểu Miêu bị thương, chọc phải Đường Kính, lại không nghĩ rằng, hóa ra,
cô chỉ thầm nghĩ một mình yên lặng một chút.
Vậy sau đó thì sao?
Giữa vợ chồng, luôn không tránh khỏi bất đồng, cuộc sống dài như
vậy, nếu chuyện như thế này lại xảy ra, cô có thể ở một mình bao lâu đây?
Một ngày? Một tháng? Hay là một năm?
Mặc kệ bao lâu, chỉ khẳng định một điều –
Kỉ Dĩ Ninh tình nguyện tin tưởng Thượng Đế, cũng không tin Đường
Dịch.