ĐEN TRẮNG - Trang 322

Trong bóng đêm, âm thanh nghẹn ngào của Kỉ Dĩ Ninh bay đi theo

gió, một câu rồi một câu, đứt quãng.

Anh nghe thấy cô nói:“Đường Dịch, em chờ anh cả đêm, mà trên

người anh, đã có mùi thuốc lá của hai người……”

Còn chưa nói xong, tiếng nói của cô đã bị cắt đứt, nước mắt rơi xuống,

nhỏ lên mu bàn tay anh, lạnh lẽo, trong sáng, từ trên cao nhìn thẳng xuống,
giống như nghe được cả tiếng nước mắt rơi xuống đất.

Kỉ Dĩ Ninh không phải như thế.

Dù có niềm vui lớn hay bi thương đến đâu, đều cách Kỉ Dĩ Ninh thực

xa xôi. Hai năm nay, Đường Dịch chứng kiến Kỉ Dĩ Ninh đều là không có
gợn sóng sợ hãi nào, cho dù nội tâm có đau, đau đớn giống như biển, cô
cũng có thể che dấu bình tĩnh kiên định như rừng trúc, giống như toàn thế
giới có sụp đổ trước mắt cô, cô cũng có thể cười một cái mà chấp nhận.

Cắn chặt răng và nuốt máu, dường như đã thành bản năng của Kỉ Dĩ

Ninh. Kỉ Dĩ Ninh không hay cười to trước mặt Đường Dịch, nhưng Kỉ Dĩ
Ninh lại càng không khóc trước mặt Đường Dịch.

Trong nháy mắt Đường Dịch đã mềm lòng.

Giống như rốt cục cũng tỉnh táo, ý thức đạo đức và lương tâm một lần

nữa đã trở lại, anh cuống quít ôm cô xuống dưới, thật cẩn thận ôm cô vào
lòng.

“Là anh không đúng.” Anh ôm cô, thấp giọng xin lỗi bên tai cô, trong

giọng nói có sự mềm mại không thể nói ra được:“Anh không nên bỏ lại em
trong đêm sinh nhật đó, anh không nên ở cùng một chỗ với người phụ nữ
khác, anh không nên nói dối em, Dĩ Ninh, thực xin lỗi……”

Kỉ Dĩ Ninh nâng tay che miệng lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.