ĐEN TRẮNG - Trang 323

Trong khe hở đều chứa nước mắt, dính đầy tay, cô nói không ra lời.

Cô biết, Đường Dịch không bao giờ cúi đầu trước người khác, cũng

không xin lỗi ai. Mà bây giờ, một Đường Dịch như vậy lại đứng trước mặt
cô xin lỗi cô, ý muốn thu hút sự tham luyến của cô với mình.

Nép sâu trong ngực anh, Kỉ Dĩ Ninh khóc thất thanh.

“Trước đây em không như thế này.” Dường như cô rất khó khăn mới

nói nên lời:“Trước khi gặp được anh em chưa bao giờ như vậy.”

Đường Dịch vỗ lưng cô, dỗ dành cô hỏi:“Em bây giờ, có bộ dáng gì?”

Cô không dám nói, nhắm hai mắt lại. Từ chối một ngày, cô rốt cục mệt

mỏi, ngay cả sức lực an ủi mình cũng không có. Lặng im trong chốc lát, cô
rốt cục thú nhận với anh.

“Rốt cục em đã học được một ít chuyện không tốt. Ví dụ như, em biết

vị tiểu thư đó không phải người xấu, em rõ ràng biết cô ấy là người tốt,
nhưng mà, em vẫn không thể dùng tâm tình bình thường để đối đãi với cô
ấy được, không có cách nào thuyết phục mình tiếp nhận cô ấy, thậm chí em
cũng không có cách nào thích cô ấy được. Nhìn thấy anh và cô ấy ở cùng
một chỗ, em không có cách nào làm mình không để ý đến nữa. Loại cảm
giác này, rất mệt mỏi, hoài nghi một người, là một chuyện khiến chính bản
thân mình đau đớn không chịu nổi…… Hôm nay em luôn nghĩ, từ khi nào
thì bắt đầu, Kỉ Dĩ Ninh rốt cục biến thành người như vậy? Nghi kỵ, ghen tị,
giận chó đánh mèo, những năm gần đây em tận lực muốn rời xa những điều
này, nhưng hôm nay tất cả những điều đó em đều học được.”

Thật sự, cảm tình lúc này là thế nào, cho tới bây giờ cũng không phải

cái gì có thể cứu rỗi. Mặc kệ kết cục là thế nào, đều là một loại sát thương,
giết một người khác, lại làm chính mình bị thương.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.