giống như toàn bộ đường chân trời trên thế giới đều đang chậm rãi chuyển
động trước mắt cô.
Cô nâng tay vòng lên cổ anh, thất thanh gọi lên một cái tên:“Đường
Dịch……”
Một lần cuối cùng, vào lúc cao triều, anh làm cho cô hoàn toàn kinh
hãi.
Người đàn ông tên Đường Dịch trước mắt này đã cho cô biết, đàn ông
vào phút cuối cùng có thể kinh diễm đến mức độ nào.
Anh kinh diễm là cả một quá trình, rất chậm, ngay từ đầu cũng không
phát hiện, mãi đến cuối cùng mới có thể giật mình khiếp sợ, loại kinh diễm
này rất đẹp, bởi vì nó là một quá trình mãn tính kịch liệt, thời gian càng lâu,
dư vị càng dày đặc, khiến thân mình cô run lên.
Anh nghiêng người ôm cô, kéo cô vào trong lòng, cảm thụ nhiệt độ cơ
thể mình lưu lại trên người cô.
Nâng tay gạt đi sợi tóc bị mồ hôi tẩm ướt, anh mơn trớn khuôn mặt cô,
chăm chú nhìn dung nhan say lòng người của cô.
Lông mày còn chưa giãn ra, cô còn chưa bình tĩnh lại từ trong dư vị
cao triều, Đường Dịch hôn nhẹ lên môi cô, thấp giọng hỏi một câu:“……
Đau?”
Cô theo bản năng lắc đầu.
Không đau, thật sự không đau. Hai năm nay, trừ bỏ đêm đầu tiên anh
đoạt lấy cô, anh không còn làm cô phải chịu đau đớn tan nát cõi lòng như
vậy nữa.
Hơi thở đã chậm lại, Kỉ Dĩ Ninh không tự giác dựa vào lòng anh.