ĐEN TRẮNG - Trang 371

Cuộn người lại, gắt gao dựa vào anh, tiến vào vòng ôm ấp ấm áp nhất.

Biết cô có một thân thể yếu ớt, Đường Dịch nâng tay ôm lấy thân thể

cô, sờ lên da thịt trơn bóng nhẵn nhụi của cô, anh không nhịn không được
nhíu mày:“Thật lạnh.”

Tại sao luôn lạnh như vậy?

Rõ ràng vừa mới trải qua một hồi yêu thương mãnh liệt, sau một thời

gian ngắn, thân thể cô lại vẫn lạnh như vậy.

Bắt đầu từ khi anh gặp được cô, đã biết thân thể cô có tính hàn, giống

như bệnh tật, cứ quấn quít lấy cô không tiêu tan, một năm bốn mùa, xuân
hạ thu đông, thân thể cô vĩnh viễn đều lạnh lẽo như thế, không có độ ấm,
khi nắm chặt tay cô, cảm thấy trong lòng bàn tay cô lạnh như băng luôn
làm sắc mặt anh trầm xuống.

Cũng bởi vậy, cô có sinh lý đau.

Sinh lý đau của cô thực nghiêm trọng. Anh nhớ tới, hai năm trước, sau

khi cô trở thành vợ mình, nửa năm đầu, cô vẫn giống như trước, dường như
tháng nào cũng đau, mỗi lần đau chẳng khác nào một lần chết đi, mồ hôi
lạnh như băng ướt sũng cả người cô, tẩm ướt cả người cô, ngay cả sức lực
kêu đau đớn cũng không có, một chút hơi thở một chút sức sống đều không
có, chỉ biết nắm chặt lấy áo sơmi của anh, im lặng cầu cứu anh.

Kỉ Dĩ Ninh mỗi tháng đều chết đi một lần như vậy, làm cho Đường

Dịch thúc thủ vô sách [1]. Anh ôm cô đi bệnh viện, Thiệu Kì Hiên mỗi lần
đều phải lau mồ hôi lạnh yếu ớt biện bạch nói bệnh này của cô ấy tìm tôi
cũng vô dụng thôi. Đường Dịch nổi giận, không chỉ một lần khiến cho bệnh
viện của Thiệu gia phải gà bay chó sủa không ai được bình yên, thế nên cứ
mỗi tháng vào mấy ngày đổ máu này, Thiệu Kì Hiên là một người đàn ông
mà so với một người phụ nữ như Kỉ Dĩ Ninh còn lo lắng hơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.