ĐEN TRẮNG - Trang 417

Đường Kính dậy bảo Tiểu Miêu tốt xấu gì cũng chỉ đánh mông cô ấy,

Đường Kính học sinh vật học tốt, biết rõ bộ phận nào trên cơ thể con người
là không dễ tổn thương, cho nên khi hai người có đùa nghịch gì thì Đường
Kính cũng không đánh đau Tiểu Miêu, cuối cùng Đường Kính đánh xong
liền hết giận, hết giận thì lại lần nữa cảm thấy Tiểu Miêu thế nào cũng đều
đáng yêu cả, cho nên tuyệt sẽ không xuất hiện sự cố thương tích nào.

Tuy nhiên Đường Dịch sẽ không giống vậy. Người này tuy rằng cũng

hiểu biết về sinh vật học, nhưng hiển nhiên sẽ không giống như Đường
Kính có thể học và cũng có thể dùng, cơn giận bốc lên liền hướng đến bộ
phận yếu ớt nhất trên người Kỉ Dĩ Ninh mà xuống tay, một khi hai người
này mà náo loạn [ nói đúng ra là một khi Đường Dịch mà náo loạn ], kết
quả thường thường chính là, Đường Dịch còn không cảm thấy mình đã làm
gì cô ấy, nhưng, Kỉ Dĩ Ninh thì đến nửa cái mạng cũng không còn, một
người thương thân một người thương tâm, cả hai đều thương vong trầm
trọng.

Thiệu Kì Hiên làm những người đứng xem, mỗi khi thấy vậy đều thổn

thức không thôi: Rõ ràng đều là do một người cha nuôi lớn dậy bảo, tại sao
hai người đàn ông này lại có hành vi khác nhau đến vậy chứ……

Bác sĩ Thiệu vội vàng chạy lên lầu.

Năm phút đồng hồ sau, bác sĩ Thiệu vọt xuống lầu như mai đạn pháo.

Đổi lại tâm tình cảm thán thổn thức lúc trước, Thiệu Kì Hiên chỉ vào

Đường Dịch rống lên:“Anh có lầm không hả?! Lão bà nhà anh chẳng qua là
trên vành tai bị trầy da một chút thôi mà anh cũng gọi tôi đến đây hả?! Anh
xem xem bây giờ là mấy giờ rồi?! Chính anh cũng là đàn ông đó, trước kia
cũng không phải chưa từng độc thân, vào giờ này có bao nhiêu quan trọng
với đàn ông chẳng lẽ anh không biết sao?!!!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.