Vào một ngày cách đây ba năm, vận mệnh cho anh gặp được cô.
Đúng vào lúc chạng vạng ngày cuối tuần, anh nhàn nhã lái chiếc
Spyker C8 về nhà, giữa đường trong lúc vô tình nhấc mắt lên, xa xa có hình
ảnh ánh lửa cháy nghi ngút tận trời lơ đãng tiến vào mắt anh.
Trí nhớ hồi còn nhỏ không thể coi thường, anh đã từng chứng kiến
hình ảnh ánh lửa trong đám cháy tàn bạo nhất, từ đó về sau, trong một đêm
anh từ một đứa trẻ hồn nhiên bỗng biến thành một sinh vật khác.
Khói lửa bùng lên dữ dội phía chân trời, gợi lên kỉ niệm sâu sắc nhất
ẩn dưới đáy lòng anh.
Một giây sau đó, anh làm một chuyện nhàn rỗi đầu tiên trong đời,
bỗng nhiên vòng tay lái lại, đi về hướng đám cháy dữ dội đó.
Cứ như vậy anh đã gặp được cô gái tên Kỉ Dĩ Ninh.
Dừng xe, anh vẫn ngồi trong xe, không hề có ý muốn ra ngoài, nhìn cô
bị người ta bắt nạt.
Lộ ra khuôn mặt thanh tú, là một cô gái trong sáng thanh thuần.
Nhưng ngoài những điều đó ra, cô không có chỗ nào động lòng người.
Anh nhìn cô chăm chú, thật lâu thật lâu sau, anh cúi đầu châm một
điếu thuốc.
Muốn xen vào việc của người khác cứu cô ấy sao? À, không đâu,
Đường Dịch không phải Thiệu Kì Hiên, chưa bao giờ có ham mê thương
hương tiếc ngọc. Trên thế giới này có rất nhiều cô gái có bề ngoài nhu
nhược, anh cũng đã nhìn thấy nhiều rồi, đã sớm tập thành thói quen. Có
biết bao thiếu nữ thanh tú từng hầu hạ dưới gối của anh, kết cục không phải
là muốn con người của anh thì cũng là muốn anh chết. Với phụ nữ, anh đã
tê liệt.