ĐEN TRẮNG - Trang 500

Anh không nhịn được mở cửa xe.

Không xuống xe, tay vịn trên cửa xe, giống như có dự cảm, chỉ cần

quyết định xuống xe, thì cả đời này anh và cô sẽ gắn liền với nhau cùng
một chỗ.

Anh nhìn cô, cảm thấy cô thật giống mình hồi nhỏ, đơn thuần muốn

vọt vào đám cháy, đơn thuần muốn đến bên mẹ, điều duy nhất không giống
nhau chính là, cô chỉ có bi thương, chỉ có khổ sở, chỉ có tuyệt vọng, cô đơn
nhưng không có hận.

Tại sao có thể không hận được?

Anh không chuyển mắt chăm chú nhìn cô rất lâu, cuối cùng rốt cục

cũng xác nhận một chuyện không thể tin được: Cô không có biểu tình oán
hận.

Bị tra tấn đến nước này, cô vẫn không hận ai. Không giống anh, kể từ

ngày mẹ anh qua đời, từ đó anh đã học được tất cả thủ đoạn bạo lực.

Khởi điểm như nhau, nhưng cuộc sống lại hoàn toàn tương phản. Anh

thành màu đen thấu xương, còn cô vẫn trắng trong thuần khiết như dòng
suối mát.

Đường Dịch cười rộ lên không thể nghĩ gì nữa.

Anh không nghĩ tới, anh còn có thể gặp được, một người thẳng thắn

đơn thuần như cô.

Anh cười rộ lên, rốt cục xuống xe, đẩy tay đóng cửa xe, đồng thời

chậm rãi lôi ra khẩu súng luôn mang theo người, vững vàng nạp súng, sau
đó, từ từ giơ lên.

Lần đầu tiên, vì một cô gái, anh mở súng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.