“Cho dù bố mẹ không để em cảm thấy ủy khuất, bạn bè không để em
cảm thấy ủy khuất, nhưng chính em cũng vẫn ủy khuất.”
Mỗi khi làm tình cô đều theo bản năng lấy tay che đi chỗ thiếu hụt
này, không nghĩ anh lại thấy; Mỗi lần cô tắm rửa xong, đều không nhìn vào
gương, khi đã mặc xong quần áo, mới có thể liếc mắt một cái. Tất cả những
chuyện đó, anh đều để trong mắt.
Đường Dịch cúi người, bạc môi khẽ hôn lên vết thương màu xám trên
ngực cô. Sau đó anh ngẩng đầu, nhìn vào mắt cô, chậm rãi mở miệng.
“Trong lòng em ủy khuất, mặc kệ là ai đem đến, anh đều chịu trách
nhiệm.”
Kỉ Dĩ Ninh nhìn anh, lại cảm thấy cổ họng khô rát không thể nói câu
gì.
Bỗng nhiên cô nghĩ đến hai năm trước có một lần cô nói chuyện với
Đường Kính. Khi đó cô vừa về làm dâu Đường gia, cô rất sợ Đường Dịch,
toàn bộ Đường gia cô chỉ dám nói chuyện với Đường Kính.
Đối với Đường Dịch, không phải cô không tò mò.
“Anh ấy là người hữu tình sao?”
“Anh ấy không phải.”
“A……” Cô thở dài:“Anh ấy không giống người đàn ông thiếu phụ
nữ……”
“Anh ấy xác thực không thiếu, nhưng mà anh ấy cũng không cho cô
gái nào cơ hội.”
“Tại sao?”