Quản gia xoa xoa cái trán, ăn ngay nói thật:“Chúng tôi đã cố hết sức
ngăn tiểu thiếu gia rồi mà, chưa đến năm giờ thiếu gia đã tỉnh dậy rồi……”
Cậu bé đáng yêu giương mắt lên nhìn bố, thực kiêu ngạo mà nâng
nâng cằm về phía Đường Dịch, ý tứ đã viết rõ trên mặt: Con nhịn hơn một
giờ mới đến gõ cửa, thế là đã nể mặt bố lắm rồi đó ạ……
Đường Dịch:“……”
“Duẫn Ngân.” Trong phòng cuối cùng cũng truyền ra giọng nói của Kỉ
Dĩ Ninh:“Vào đây với mẹ đi.”
Bạn nhỏ hiển nhiên đã chờ mong điều này lâu lắm rồi, thế nên chạy
vội vào đó nhanh như chớp. Đường Dịch thực đau đầu, nghĩ rằng thế giới
của hai người sáng nay thế là đã mất tiêu rồi, chỉ có thể đóng cửa phòng
cho con đi vào.
Bạn nhỏ hiển nhiên là rất yêu mẹ, ở trước mặt Kỉ Dĩ Ninh hoàn toàn
không có bộ dáng thâm trầm như vừa rồi, vội vàng nhảy lên giường, nhào
vào lòng Kỉ Dĩ Ninh mà bắt đầu biểu đạt tình yêu:“Mẹ ơi, cả đêm qua con
đều nghĩ đến mẹ đấy ạ, con yêu mẹ.”
“……”
Đường Dịch nghe thấy thế khóe miệng lại run rẩy một trận.
Những lời này rốt cuộc là tên hỗn đản nào dạy nó thế hả……
Thật sự không thể trách tại sao Đường Dịch lại buồn bực như thế.
Nhớ đến năm đó, anh kết hôn với Kỉ Dĩ Ninh, đi từng bước một, có
được tình cảm tích lũy suốt ba năm, anh mới nói ra được một câu ‘Anh yêu
em’ với cô, Kỉ Dĩ Ninh vì câu này của anh mà rất cảm động, có thể thấy
được ba chữ này đáng giá bao nhiêu!