không quang minh, có người thấy hay không, tất cả đều không làm anh lo
lắng. Một người đàn ông như vậy, nếu chỉ là một thương nhân thuần túy,
cũng đủ khiến người ta nghĩ đến mà sợ hãi, mà anh lại không chỉ có vậy.
Bối cảnh màu đen cường đại, ra tay liền muốn đưa người ta vào chỗ chết.
Anh có thể giết người, cũng có thể chơi đùa. Khi Đường Dịch vẫn còn
độc thân, nếu buổi tối có hứng thú sẽ chơi đùa rất thoải mái. Khi giết người
trong mắt lại không lộ cảm xúc, không mang chút lưu tình nào, không phân
biệt được đâu mới là con người thật của anh.
Mà nay, anh lại đem một cô gái tên là Kỉ Dĩ Ninh kia cột vào bên
người, không thể buông tha.
Điều này thật sự là thực trêu chọc sự tò mò trong đầu Tô Tiểu Miêu.
“Này, em nói, anh trai của anh sẽ không chơi đùa Ninh Ninh chứ?”
Đường Kính gõ vào trán cô một chút,“Nói hươu nói vượn.”
Tiểu Miêu ôm đầu kêu oan:“Em tò mò thôi……”
Đường Kính ôm cô từ phía sau, nhẹ giọng nói bên tai cô.
“Có một số việc, anh không thể nói cho em.”
Tiểu Miêu hơi nghi ngờ. Chuyện gì, mà ngay cả cô cũng không thể
nói.
Đường Kính khép mắt lại, mỉm cười với cô.
“Chuyện thật lâu về trước, không nói tới cũng tốt…… Anh chỉ có thể
nói cho em, trong lòng Đường Dịch có một chỗ hổng, chỉ có thể tiếp nhận
được một người. Anh ấy thả Kỉ Dĩ Ninh vào, vì thế người khác không thể
vào được nữa, cô ấy cũng không ra được.”