Kỉ Dĩ Ninh lúc này thật sự là luống cuống :“Em có thể, có thể lảng
tránh hay không?……”
Đường Dịch không đáp, yên lặng nhìn cô, nâng tay lên vén sợi tóc rơi
trước trán ra sau tai cô, động tác ôn nhu mà mềm mại.
Giây tiếp theo, bỗng nhiên anh ôm eo cô kéo về phía mình.
Kỉ Dĩ Ninh kêu lên:“Anh không cần, không cần không nói đạo lý ah!”
“…… À?” Đường Dịch đột nhiên nở nụ cười:“Kỉ Dĩ Ninh, có một
điều, anh cảm thấy tốt nhất em nên rõ ràng một chút thì tốt hơn……”
Anh cúi đầu, nói trên môi cô –
“…… Đối với em, anh không có ý định nói chuyện đạo lý.”