- Tô Căng Bắc.
- A?
- Ngày mai tôi sẽ đến Tô gia.
Ý cười của Tô Căng Bắc hơi khựng lại, cô hoàn toàn không phản ứng
được Chu Thời Uẩn đột nhiên nói chuyện này:
- Cái gì?
- Chuyến bay tám giờ tối mai, cô và tôi cùng đi Bắc Kinh.
- Gì gì?
Tô Căng Bắc ngồi bật dậy trên giường:
- Chuyến bay gì, Bắc Kinh gì, em và anh?
Chu Thời Uẩn vẫn là dáng vẻ nhẹ nhàng bình thản:
- Ừ, sẽ nói với người nhà cô một tiếng.
Tô Căng Bắc:
- Khoan đã, tại sao tôi phải theo anh đến Bắc Kinh?
- Ừm...
Chu Thời Uẩn đổi bên tai nghe điện thoại, nhàn nhạt nói:
- Không phải cô nói nhớ tôi đến đau bụng ư, như vậy, gặp nhau không
phải tốt rồi sao.
Tô Căng Bắc: