Tô Căng Bắc vào phòng tắm tắm rửa, thay đồ ngủ. Chất vải bộ đồ ngủ
này cực kỳ tốt, mặc lên rất mềm mại, cô rất hài lòng, nằm trên giường
chuẩn bị ngủ.
Không biết có phải do đột nhiên đổi đến hoàn cảnh xa lạ này hay
không, cô trằn trọc trở mình không ngủ được. Cuối cùng bèn dứt khoát mở
to mắt nhìn trần nhà. Kỳ thực ngày hôm nay cô có chút quái lạ, cô mà lại
không nói hai lời theo Chu Thời Uẩn đến đế đô. Trước đây cô không hề
tình nguyện đến nơi này, Tô Căng Bắc lắc lắc đầu, đúng là mỹ sắc hại
người.
Cuối cùng thực sự ngủ không được, cô đứng dậy ra khỏi phòng. Phòng
Chu Thời Uẩn ngay bên cạnh, có điều bây giờ muộn thế này, có lẽ anh đã
ngủ rồi.
“Meo”. Tiếng mèo kêu nho nhỏ vang lên. Tô Căng Bắc sững sờ, men
theo âm thanh đi tới.
Không ngờ ở khúc quanh cô thấy một con mèo toàn thân màu cà phê
nhạt, lông rất dài, trông vô cùng mềm mại, hơn nữa nó rất béo, nhìn tổng
thể có vẻ cực kỳ ngu…
Lúc này, con mèo đó đang biếng nhác đánh giá cô.
Tô Căng Bắc ngồi xổm xuống, đưa tay thử sờ sờ lên lưng nó. Nó
không hề trốn, ngược lại còn thoải mái há há miệng, giống như ngáp vậy.
Bởi vì cô hay bay tới bay lui nên xưa nay chưa từng nuôi thú cưng,
nhưng trong lòng cô rất thích mấy con mèo con chó. Đêm khuya thấy con
mèo đáng yêu như thế, lòng yêu thương của cô nhất thời bị kích thích ra
ngoài.
Tô Căng Bắc cẩn thận từng li từng tí bế nó vào lòng, sau khi điều
chỉnh tốt vị trí, cô không kiềm được nói: