Cửa phòng Tô Căng Bắc khép hờ, anh nghe tiếng động lách cách lộp
cộp vọng từ bên trong. Anh cau mày, vội bước tới mở cửa.
- Gâu gâu!
“Meo…”
- Gâu gâu gâu!
“Meo meo meo?”
Trên sàn nhà, một người một mèo đứng sóng đôi, tứ chi Tô Căng Bắc
chạm đất, rõ ràng đang đóng vai một con… chó.
Nghe sau lưng có tiếng người, cô xoay đầu, khuôn mặt yêu kiều đầy
oan ức:
- Chu Thời Uẩn, tại sao nó không thừa nhận nó là một con chó?
- Bởi vì nó là con mèo.
- Bảo con mèo thừa nhận nó là chó rất khó à?
- Ừ.
Tô Căng Bắc chán ghét nhìn Ô Đồng:
- Chậc, Ô Đồng quá tùy hứng.
Chu Thời Uẩn đặt cô trở lại giường, nhẹ nhàng nói:
- Ừ, quá tùy hứng.
Ô Đồng dưới sàn bị bức ép hơn nửa giờ: “Meo meo??”