ĐẸP VÀ BUỒN - Trang 104

Oki vẫn đọc báo, nhẹ nhàng nói:
«Em nhất định tính bẫy bà chuột và các cô các cậu à?»
«Thế chỗ dột thì tính sao, anh nhỉ.»
«Dột nặng không? Không phải tại gió thôi à. Mai anh sẽ leo lên xem.»
«Thôi đừng. Già mà leo trèo nguy hiểm lắm. Để em sai thằng Taichiro nó
làm.»
«Em bảo ai già?»
«Ngành nào thì 55 tuổi chả về hưu, phải không?»
«Nghe sướng quá. Có thể anh cũng về hưu thôi.»
«Khi nào muốn về hưu, thì anh cứ việc.»
«Không biết nghề viết văn thì bao nhiêu tuổi về hưu nhỉ?»
«Chắc khi nào chết mới thôi viết.»
«Quả vậy.»
Nói xong, Fumiko xin lỗi chồng. Lấy giọng bình thường, nàng chữa:
«Em chỉ muốn nói là anh còn sống để viết dài dài...»
Oki nói:
«Viễn ảnh không hẳn thích thú, nhất là có bà vợ hay dằn vặt. Khác gì có
con quỉ sau lưng cứ lấy đinh ba mà đâm.»
«Vậy sao? Em dằn vặt anh bao giờ?»
«Em dư biết là em có thể rất khó thương.»
«Như vậy là anh muốn nói gì?»
«Chẳng hạn như là em hay ghen.»
«Đàn bà nào chẳng ghen. Nhưng anh đã dậy em từ lâu là ghen là vị thuốc
đắng nguy hiểm... như con dao hai lưỡi.»
«Để làm tổn thương chồng cũng như chính mình.»
«Dù sao đi nữa, em quá già để cùng với anh tự tử hay ly dị.»
«Người già ly dị đã đáng buồn, nhưng cả vợ lẫn chồng cùng nhau tự vận thì
không có gì có thể buồn hơn. Người già chắc bất an nhiều khi đọc tin loại
này trên báo. Người trẻ đọc tin những cặp tình nhân trẻ cùng nhau tự vận
cũng không buồn như vậy.»
Fumiko nói:
«Nếu vậy thì anh đã có hồi muốn cùng người yêu tự tử... À, mà hồi ấy anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.