ĐẸP VÀ BUỒN - Trang 127

xương nhỏ vai gầy, nhưng nàng ít khi đau ốm. Tất nhiên sau cuộc tình bất
hạnh nàng đã hao mòn, và bạc nhược hiện ra trong ánh mắt. Nhưng nàng
phục hồi mau chóng. Tấm thân son trẻ bền bỉ làm dịu đi những thương tổn
nội tâm. Thỉnh thoảng nghĩ đến Oki thì nét buồn mới thoáng trên dung
nhan, còn thường thường không ai ngờ nàng có sầu muộn trong lòng. Nét
buồn này lại làm cho nàng càng đẹp hơn.
Từ thủa nhỏ, Otoko biết mẹ hay mất cân vào mùa hè. Nàng thường lau mồ
hôi lưng và ngực cho mẹ, biết mẹ gày gò là vì thời tiết nóng nực dù mẹ
không nói ra. Nhưng Otoko bấy giờ quá nhỏ để lo mình sau này cũng
không hợp với mùa hè. Từ hồi hai mươi lăm hai mươi sáu, Otoko thường
mặc kimono thay vì váy hay quần, sự hao mòn tuy không lộ liễu nhưng vẫn
có đấy.
Bây giờ, mỗi khi hè tới, thấy mình gầy đi, nàng lại nhớ mẹ. Với năm tháng,
vấn đề càng ngày càng nặng hơn.
Có lần nàng hỏi mẹ:
«Uống thuốc bổ gì mẹ nhỉ? Họ quảng cáo đủ thứ trong báo, mẹ đã thử thứ
nào chưa?»
Bà mẹ trả lời mơ hồ:
«À, thuốc bổ có lẽ cũng tốt.»
Rồi bà nắm lấy đề tài:
«Thuốc bổ tốt nhất cho đàn bà là lấy chồng.»
Otoko yên lặng.
«Đàn ông là thần dược mang cho đàn bà sự sống. Đã là đàn bà thì phải
dùng thuốc này.»
«Dù nó là thuốc độc cũng phải uống hả mẹ?»
«Dù là thuốc độc. Con uống thuốc độc một lần rồi mà con đâu có biết, đúng
không? Nhưng mẹ biết con có thể kiếm được thuốc trị độc. Nhiều khi cần
độc trị độc. Thuốc có thể đắng, nhưng con nhắm mắt nuốt xuống là xong.
Dù con có nghẹn, có tưởng là thuốc không qua khỏi cổ.»
Mẹ Otoko chết đi mà không được thấy con gái thành gia thất. Điều ước ao
cuối cùng, bà không được toại nguyện. Otoko không bao giờ nghĩ Oki là
một thứ thuốc độc. Ngay khi ở trong nhà thương điên, nàng không oán hận

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.