ĐẸP VÀ BUỒN - Trang 133

xếp lại lọn tóc mai nơi vành tai. Cô gái đứng dậy, rồi lại ngồi xuống chọn
nước hoa.
Otoko chau mày.
«Nước hoa xức đêm qua không rửa mà vẫn chưa đủ sao?»
«Cô đừng lo.»
«Xem ra em bồn chồn nhỉ?»
Rồi Otoko hỏi tiếp:
«Keiko, tại sao em lại đi gặp anh ta?»
«Anh ấy viết thư cho em báo tin anh ta tới.»
Vừa nói Keiko ra tủ cất vội vã vào ngăn kéo mấy chiếc áo nàng đã đem ra
để chọn. Otoko nói:
«Xếp lại cho ngăn nắp nào.»
«Được mà, cô...»
«Em lại phải gấp lại cho mà coi.»
«Được mà...»
Keiko nói mà không buồn nhìn lại tủ áo.
Otoko nghiêm giọng:
«Keiko, làm ơn lại đây.»
Keiko trở lại ngồi xuống và nhìn thẳng vào mắt nàng. Otoko quay đi. Nàng
hỏi:
«Em không ăn sáng?»
«Không sao cô, hôm qua em ăn tối trễ.»
«Trễ đến khỏi cả ăn sáng?»
«Dạ...»
Otoko hỏi:
«Keiko, tại sao em đi gặp anh ấy?»
«Em cũng không biết nữa.»
«Em có muốn gặp người ta không?»
«Dạ có.»
«Thế là em là người khởi xướng ra cuộc gặp gỡ này. Em có thể cho cô biết
tại sao không?»
Keiko không trả lời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.