ĐẸP VÀ BUỒN - Trang 139

«Anh đoán sai rồi.»
«Tôi đoán vậy tại mắt cô tươi rói.»
«Tại vì tim em tươi rói. Mà tim em tươi rói là tại vì anh. Còn mắt em thì sợ
gì một hai đêm không ngủ.»
Keiko nhìn Taichiro chằm chặp, đôi mắt ướt long lanh. Anh nắm lấy tay cô
gái.
Keiko nói:
«Sao mà tay anh lạnh thế.»
«Còn tay cô thì ấm quá.»
Anh nắn nót từng ngón tay cô gái, và anh lúng túng vì chúng quá xinh đẹp.
Chúng thanh tao như không phải ngón tay người mà là ngón tay tiên, sẵn
sàng biến đi. Anh còn có cảm tưởng chúng có thể tách rời khỏi bàn tay
Keiko. Anh muốn hôn những ngón tay xinh đẹp cũng mảnh mai như cô gái.
Cái cổ thanh tú và cái tai xinh đẹp đập vào mắt anh.
«Cô vẽ bằng những ngón tay mỹ miều này đây.»
Taichiro vừa nói vừa đưa tay Keiko lên môi.
Keiko nhìn bàn tay mình, mắt bỗng đẫm lệ.
Anh hốt hoảng:
«Keiko, em buồn chuyện gì?»
«Không, em không buồn. Trái lại em hạnh phúc quá... Sáng hôm nay, chỉ
cần anh chạm đến là đủ cho em khóc.»
Rồi cô gái nói:
«Em nghe có chuyện gì như vừa chấm dứt trong em.»
«Chuyện gì vậy...»
«Anh đừng hỏi em như vậy mà tội nghiệp.»
Anh nói chung chung:
«Không phải chấm dứt, mà là bắt đầu. Em không thấy một chuyện chấm
dứt là để cho chuyện khác bắt đầu sao?»
Keiko nói:
«Cái gì lỡ thì đã lỡ, mọi sự bây giờ thì hoàn toàn khác hẳn. Nhờ nghĩ như
vậy nên người đàn bà có thể có lúc thấy cuộc sống mới nguyên trước mặt.
Như thể chết đi rồi lại tái sinh.»

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.