nóixonghắnliền nhắm mắt giả vờ ngủ, dùng cả bịt mắt để che, ngay cả
cơn nghiện thuốc lá cũng biến mất từ lúc nàokhônghay.
[Tôiyêubạn.]
Chu Tự Hằng cứng đờ cả người.
Cậu chậm chạp quay mặt ra ngoài cửa sổ, bầu trời tràn ngập đủ các
loại màu sắc,rõràng quang cảnh rất êm đềm, nhưng lại làm cho lòng Chu
Tự Hằng dậy sóng, mỗimộtđám mây đều giống nhưmộtTiểu Nguyệt Lượng
vậy.
Nhìn hình ảnh của mình phản chiếu qua tấm kính, nụ cười có phần
ngốc nghếch, Chu Tự Hằng thoáng đỏ mặt.
Tưởng Văn Kiệt ngồi ngay sau cậu, thấy cậu tò mò về tiếnganhthìliền
nghiêm túcnói: “I love you, viết như thế này.”anhphátâmrất chuẩn, còn viết
câu đó ra giấy cho Chu Tự Hằng.
Chu Tự Hằngkhôngcó hứng thú học vớianh, chỉ liếc
nhìnmộtcái,âmthầm ghi nhớ trong đầu.
“Thế những từ còn lại bố tôinóinghĩa là gì?” Chu Tự Hằng
nghĩmộtchút rồi hỏi.
Tưởng Văn Kiệt nhạy cảm pháthiệnra là ông chủ chưa ngủ, lúc nghe
tiểu thiếu gia hỏi xong,anhthấy toàn thân ông chủ cứng hết cả lại rồi.
Từmộtanhtrợ lý chỉ biết bưng trà rót nướcđiđến tận ngày hôm nay,
Tưởng Văn Kiệtđãthành thục lắm rồi, sao màkhôngbiết chuyện ông chủ
nuôi tận mấycôbồ nhí chứ, hơn nữa mỗi tuần đều gặpmộtcôkhác nhau
chứkhôngbao giờ trùng.