ĐỀU TẠI VẦNG TRĂNG GÂY HỌA - Trang 151

Nhưng tất nhiên Tưởng Văn Kiệtkhôngthểnóicho Chu Tự Hằng nghe

được, mặc dù cậu bé này rất kiêu ngạo và tỏ ra như người lớn, nhưng rốt
cuộc cũng vẫn là trẻ con thôi,khônghiểu được chuyện nam nữ.anhchỉ đáp:
“Chúkhôngđể ý Chu tổngnóigì, nếu cháu thấy hứng thúthìkhi đến Hồng
Kông chúsẽdạy tiếnganhcho cháu, đượckhông?”

anhthậtsựrất thích cậu bé Chu Tự Hằng này.

anhthấy tuy Chu Tự Hằng luôn tỏ ra kiêu căng hống hách, nhưng lại

cómộttâm hồn yếu đuối nhạy cảm.anhmãikhôngthể quên được hình ảnh của
mấy năm trước, hình ảnh cậu bé con ngồitrênbậc thang vừanóithầm vừa
rơm rớm nước mắt đó.

Chu Tự Hằng nghe thếthìcũngkhônghỏi thêm nữa.

Cơ thể cứng ngắc của Chu Xung thoáng thả lỏng,hắnâmthầm thở hắt

ramộtcái.

Máy bay hạ cánh, qua cửa an ninh là thấy có người đứng đón,

làmộtngười đàn ông trung niên, lớn tuổi hơn Chu Xung, mặt mũi khá giống
nhau, đều rấtanhtuấn và lạnh lùng, thân hình cao lớn.

Chu Xung ôm lấy người đàn ông kia, dáng vẻ khá nhiệt tình,hắngọi

người đàn ông đó là “anhhọ”.

“Đây là con trai em, tên là Chu Tự Hằng, con trai, chào bácđicon.”

Chu Xung giới thiệu với Chu Tự Hằng, vừanóivừa xoa đầu con.

Chu Tự Hằng khá ngạc nhiên, người này cậu chưa gặp bao giờ,thìra

cậu vẫn còn có người thân khác, cậu gật đầu,nói: “Cháu chào bác.”

Cả đoàn có mấy người, Chu Xung bảo bọn họđitìm khách sạn ở, còn

mình và Chu Tự Hằngthìđitheo người đàn ông kia.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.