ĐỀU TẠI VẦNG TRĂNG GÂY HỌA - Trang 603

côbé hỏi Trần Tu Tề, Trần Tu Tề gật đầu.

“Emthìchưa bị dính mưa bao giờ, vì mỗi khi trời mưa Chu Tự Hằng

đều che ô cho em, nếu mưa to quáthìsẽcõng em.Lúc em ởanhquốc bị mất
ngủ,anhấyđãthức trắng đêmnóichuyện với em, lúc em thi múa,anhấyđãmua
que phát sáng rồiđiphát cho từng người…”

“Đối với em,anhấykhôngchỉ đơn giản làmộtngườianhlớn lên với em

từnhỏ, màanhấy còn là người khi bị cúp điệnsẽcùng em chờ đến khi trời
sáng, là người đưa bữa sáng cho em mỗi ngày, là người hay chọc cho em
cười, là người dỗ dành khi em khóc, là người luôn miệngnóinhớ em, luôn
coi em là người quan trọng nhất…”

“thậtraanhấykhôngphải là người có kiên nhẫn, nhưnganhấy luôn sẵn

lòng nằmtrênsàn phòng tập nhìn em múa cả ngày, ngay cả lúc em đến lớp
học múaanhấy cũngđitheo, nhưng lạikhôngđivào mà lại đứng ngoài nhòm
qua cửa sổ, rất nhiều người cười trêuanhấy, nhưnganhấy cũng chỉ cười lại
rồi tiếp tục dán mặt vào cửa kính để nhìn.”

“thậtraanhấy cũngkhôngphải là người khéo léo tỉ mỉ, nhưnganhấy lại

sẵn lòng hao tốn tâm tư để chăm bẵm chậu hoa hồng này làm quà sinh nhật
cho em.” Minh Nguyệtnhẹnhàng vuốt ve cánh hoa,nói, “Emđãsớm
biếtanhấy trồng hoa hồng rồi, nhưnganhấykhôngnói, nên em cũng vờ
nhưkhôngbiết.Có lúcanhấysẽcho chậu hoa ra ngoài nắng, sau đó chăm chú
ngắm nhìn nókhôngchớp mắt, rồikhônghiểu sao tự dưng lại ngồi cười khúc
khích.”

Giọngnóicủa Minh Nguyệt xuyên qua bụi cỏ lau, bay vào trong lòng

Chu Tự Hằng.

trêntay cậu là điếu thuốc thứ bađãchâm lửa, lúc này đầu ngón tay cậu

khẽ run, cầmkhôngchắc nữa, làm cho tàn thuốc rơi xuốngkhôngngừng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.