“Cậu cũng có thể làm được mà, để mình dạy cho cậu, căn chuẩn góc
độ là được.” Mạnh Bồng Bồng cườinói.
Minh Nguyệt lắc đầu,côbé ném đá vang lên cómộttiếng thôi mà Chu
Tự Hằngđãnóinăng linh tinh rồi, giờ mà vang lên ba tiếngthìchắc Chu Tự
Hằngsẽnhư diều gặp gió bay lên chín vạn dặm mất.Minh Nguyệt rất hiểu
cậu, ngoài mặtthìtrông có vẻ chính nhân quân tử, nhưng thực chấtthìchính
là y quan cầm thú lòng dạ xấu xa.
Mà cái vị y quan cầm thú này hiển nhiên chưa bao giờ từ bỏ ý đồ của
mình.
Chu Tự Hằng đút tay vào túi quần, chậm rãiđiđến gần Minh Nguyệt,
đứng cạnhcôbénói: “Emkhôngđược học theo Mạnh Bồng Bồng, làm thế
làkhôngđúng đâu.”
Cậu cảm thấy rất hài lòng khi Minh Nguyệt từ chối, ôm vaicôbénói:
“Nếu em muốn sinh đôithìcứnóivớianh, tuy rằng việc này phải dựa vào ý
trời, nhưnganhvẫnsẽcố gắng hết sức để thỏa mãnyêucầu của em.”
May là hai người đứng cách xa Mạnh Bồng Bồng và Bạch
Dươngmộtđoạn, mà đoạn đườngnhỏnày lạikhôngcó ai qua lại, cho nên
lờinóicủa Chu Tự Hằng cũng chỉ cómộtmình Minh Nguyệt nghe thấy,
nhưng cho dù là vậythìMinh Nguyệt vẫn rất xấu hổ,côbé phản bác:
“Emkhôngbất mãn cái gì hết, nênkhôngcầnanhphải thỏa mãn em.”
nóixong, Minh Nguyệt lại cảm thấy hơi sai sai, cái từ thỏa mãn này,
trong câunóicủacôbé hình như lại mangmộtý nghĩa khác.
Minh Nguyệt nghĩ, mình bị Chu Tự Hằng dạy hư mất rồi.
Chu Tự Hằng thấy gương mặt xinh đẹp của Minh Nguyệt nổi lên sắc
hồngthìvô cùng rung động, lại muốnnóigì đó tiếp để trêucôbé, nhưng