tađangphải vất vả mệt mỏi thế nào, nhưng lúc này cậu lạikhôngmuốn nghe
Minh Nguyệtnóivềmộttên con trai khác ngoài cậu.
Nghĩ vậy, Chu Tự Hằng bĩu môi, có phần kiêu ngạonói: “Nó cắt kiểu
đầu này có đẹp được nhưanhkhông?”
Đương nhiên làkhôngrồi.
Minh Nguyệt thầm nghĩ.
côkhôngnóithẳng ra thành lời, chỉ rútmộtquyển sách từtrêngiá, mở ra
che mặt mình, khẽ lắc đầu.
Hành động này khiến Chu Tự Hằng cực kì vui vẻ, lúc tìm sách
vẫnkhôngquên nắm tay Minh Nguyệt.
“anhđangtìm cuốn gì vậy?” Minh Nguyệt hỏi, ngụ ý là muốn tìm giúp
cậu.
Chu Tự Hằng tiếp nhận tấm lòng củacôtrợ lý ngoan ngoãn này, nhưng
vẫn phải tiếc nuốinóichocôbiết: “anhtìm cuốn ‘Thái độ lập trình’ và
‘Hướng dẫn quy tắc mã hóa C++’, lúc lên lớp thầy giáo có giới thiệu hai
cuốn này để tham khảo, nhưnganhnghĩ mọi ngườiđãnhanh tay mượn trước
mất rồi.”
Ở thư viện có ghi mã để xếp sách, phạm vi tìm kiếmkhônglớn, nhưng
chỗ để cuốn ‘Thái độ lập trình’thìđãtrống trơn rồi.
Cả tầng hai được bật đèn sáng rực, xuyên qua những giá sách có thể
trông thấy rất nhiều bóng dáng của sinh viên, ngườithìvội vã tìm sách,
người lại đứng yên đọc thầm, chỗ bàn đọc sách cũng có rất nhiều sinh viên
ngồi tự học, trong thư viện chỉ vang lên những tiếng lật giấy và viết bút.