đến mức hết gạo sạch đạn phảiđiphá phủ Trầm Chu mà.”
Cậu cườinóivới Trần Tu Tề.
Nụ cười có phần miễn cưỡng.
Chu Tự Hằng cũng nghĩ là nét mặt mình lúc nàykhôngđược đẹp mắt
lắm, nhưng cậu là tâm phúc của cả đội,khôngthể gục ngã trước được.
Chu Tự Hằng cảm nhận được áp lực nặng nềđangđètrênvai.
Mấy cậu thanh niên trong phòng cũng giống cậu, ôm ấpsựnhiệt tình
với tương lai, mỗi ngày đều thức khuya dậy sớm,trênsàn nhà chất đầy hộp
cơmkhôngvà cà phê lon, giống như vừa mở mắt là ban ngày, nhắm mắt
lạithìđãlà chuyện của mấy hôm sau rồi.
Weiyan vốnđangphát triển thuận buồm xuôi gió, đột nhiên lại gặp biến
cố, ngay cả Trần Tu Tề người luôn trầm lặng cũng phải tỏ ra buồn bực.
“Chúng ta có thể cắt giảmmộtvài Server.” Chung Thần để con chuột
máy tính xuống,nóira ý kiến của mình, gương mặt non nớt vô cùng nghiêm
túc, “Tổng số Server của chúng ta đủ cho gấp mười lần số người sử
dụnghiệntại, bây giờ có thể cân nhắc cắt giảm những Serverkhôngcần thiết,
cắt giảm cả số nhân viên quản lý Server, cân bằng thu chi, như vậythìsẽcó
thể cầm cự đến mùa xuân sang năm.”
Đây làmộtlời đề nghị rất thực tế, Trần Tu Tề và Tiết Nguyên Câu nghe
xong cũng gật đầu đồng ý.
Nhưng Chu Tự Hằng lại kiên quyết bác bỏ: “khôngđược, chúng
takhôngthể cắt giảm Server.”
khôngchỉ có giọngnóimạnh mẽ mà dáng vẻ của cậu cũng cực kì cố
chấp: “Người sử dụngđãđưa ra rất nhiều đánh giá với trang mạng của