DEXTER VÀ GIẤC MƠ HẮC ÁM - Trang 145

Chương 13

Khi bước qua cửa vào nhà sau giờ làm ngày thứ Hai, tôi biết ngay có

gì đó không ổn. Người nào đó đã có mặt trong căn hộ của tôi.

Cửa ra vào không bị phá, các cửa sổ không bị cạy, tôi cũng không thể

trông thấy dấu vết phá hoại nào, nhưng tôi biết. Cứ gọi đây là giác quan thứ
sáu hay bất cứ thứ gì các vị thích. Ai đó đã có mặt ở đây. Có lẽ tôi đang
ngửi thấy mùi pheromone của kẻ xâm nhập còn lưu lại trong không khí.
Hay chiếc ghế tựa hiệu La - Z - Boy của tôi đã bị động đến. Bằng cách nào
tôi biết không quan trọng: Chỉ là tôi biết. Ai đó đã đột nhập vào căn hộ khi
tôi còn ở chỗ làm.

Có thể chẳng có gì ghê gớm. Nói cho cùng, đây là Miami. Dân tình

vẫn về nhà hằng ngày để rồi phát hiện ra ti vi của họ đã biến mất, những
món đồ trang sức và đồ điện tử trong nhà đã không cánh mà bay, không
gian sống của họ bị vi phạm, tài sản bị cuỗm sạch, con chó của họ bỗng
dưng ễnh bụng ra. Nhưng lần này lại khác. Kể cả khi đang soát nhanh căn
hộ một lượt, tôi đã biết trước sẽ không tìm thấy gì bị mất.

Và tôi đã đúng. Không có gì bị mất.

Nhưng có một thứ được để lại.

Tôi phải mất vài phút để tìm ra nó. Tôi đoán rằng phản xạ nghề

nghiệp đã khiến tôi kiểm tra trước tiên những gì hiển nhiên nhất. Khi một
kẻ đột nhập ghé thăm bạn, theo chu trình tự nhiên của sự việc, những món
đồ sở hữu của bạn phải biến mất: đồ chơi, tư trang có giá trị, kỷ vật cá nhân,
mấy chiếc bánh giòn sô cô la cuối cùng còn sót lại. Vậy là tôi kiểm tra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.