DEXTER VÀ GIẤC MƠ HẮC ÁM - Trang 185

“Con sẽ đi nói chuyện với bác sĩ,” Deborah nói. “Ông ấy sẽ bảo cô ta

điều chỉnh lại liều cho bố.”

Tôi há miệng định nói, nhưng Harry đã siết lấy bàn tay tôi và gật đầu

một cái, thật khó nhọc. “Đi đi,” ông nói và Deborah nhìn ông một lát trước
khi quay ra đi tìm bác sĩ. Khi cô đi khỏi, căn phòng chìm trong một bầu
không khí im lặng và hoang dã. Tôi không thể nghĩ tới gì khác ngoài điều
Harry đã nói: “Ngăn cô ta lại.” Tôi không thể nghĩ ra cách nào khác để hiểu
nó, ngoài việc cuối cùng ông đã thả tôi tự do, cuối cùng đã cho tôi làm thật.
Nhưng tôi không dám hỏi liệu đó có phải là những gì ông nói hay không, sợ
rằng ông sẽ trả lời tôi ý ông hoàn toàn khác. Vậy là tôi đứng đó, trong một
quãng thời gian dài nhất mà tôi từng biết, nhìn chằm chằm ra khu vườn bên
ngoài qua khung cửa sổ nhỏ, nơi có một vạt hoa đỏ bao quanh đài phun
nước. Thời gian trôi qua. Miệng tôi khô khốc. “Dexter...” cuối cùng Harry
lên tiếng.

Tôi không trả lời. Tôi không thể nghĩ ra thứ gì có vẻ thích hợp.

“Giống như thế này,” Harry nói một cách khó khăn và đau đớn khiến tôi đột
ngột cúi xuống nhìn ông. Ông trao cho tôi nụ cười nửa miệng đầy gắng sức
khi nhận ra rằng tôi là người cuối cùng bên cạnh mình. “Ta sẽ ra đi sớm
thôi,” Harry thều thào. “Ta không thể ngăn cản con trước... người thực sự là
con.”

Thứ thực sự là con, bố,” tôi trả lời.

Ông xua đi bằng bàn tay yếu ớt và mỏng manh. “Sớm muộn gì... con

sẽ - cần - phải làm việc đó với một người,” ông nói, khiến ý nghĩ vừa lóe
lên làm tôi cảm thấy máu mình sôi sục. “Một người... cần điều đó...”

“Giống như người y tá,” tôi dè dặt nói.

“Phải,” ông nói, nhắm mắt lại hồi lâu và khi ông tiếp tục, giọng nói

trở nên méo mó vì đau đớn. “Cô ta cần nó, Dexter. Đó là...” Ông thở hắt ra
vỡ vụn. Tôi có thể nghe lưỡi ông lạch cạch như thể miệng đang khô nẻ. “Cô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.