DEXTER VÀ GIẤC MƠ HẮC ÁM - Trang 186

ta cố ý… tiêm quá liều cho các bệnh nhân... giết họ... giết họ... một cách có
chủ đích... Cô ta là một kẻ sát nhân, Dexter… một kẻ sát nhân...”

Tôi hắng giọng, cảm thấy có chút bối rối, đầu nhẹ hẫng, nhưng nói

cho cùng, đây là một khoảnh khắc rất quan trọng trong đời tôi. “Bố có
muốn...” tôi nói và ngừng lại khi giọng mình vỡ ra. “Có được không nếu
con... ngăn cô ta lại, bố?”

“Được,” Harry nói. “Ngăn cô ta lại.”

Vì một vài lý do, tôi cảm thấy mình cần phải hoàn toàn chắc chắn. “Ý

bố là, bố biết. Như con đã làm? Với, bố biết đấy, con khỉ ấy?”

Mắt Harry nhắm lại, rõ ràng ông đang bị cuốn trôi đi theo một cơn

thủy triều đau đớn. Ông thở khẽ, ngắt quãng. “Ngăn... người y tá lại,” ông
nói. “Giống... với con khỉ...” Đầu ông hơi ưỡn ra sau, ông bắt đầu thở nhanh
hơn, nhưng vẫn rất khổ sở.

Được thôi.

Đã tới lúc rồi.

“Ngăn người y tá lại giống như với con khỉ.” Có chút hoang dại ở

đây. Nhưng trong bộ óc đang vo vo điên loạn của tôi, tất cả rộn rã như nhạc
điệu. Harry đã cho tôi tự do. Tôi đã được phép. Chúng tôi từng nói về một
ngày sẽ làm việc này, nhưng ông đã kìm tôi lại. Cho tới bây giờ.

Bây giờ.

“Chúng ta đã nói... về chuyện này,” Harry nói, mắt vẫn nhắm nghiền.

“Con biết phải làm gì...”

“Con đã nói với bác sĩ rồi,” Deborah nói trong lúc hối hả bước vào

phòng. “Ông ấy sẽ tới chỉnh lại thuốc trên phác đồ điều trị.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.