Anh chàng khốn khổ đã coi đó là trách nhiệm của mình. Tôi chia sẻ
sự phẫn nộ của anh ta. Những hành động tàn bạo như thế không thể được
chấp nhận. Tất nhiên, tôi cũng lấy làm biết ơn vì ý thức danh dự của anh ta
đã cho tôi thời gian để rút lui. Vậy đấy, tôi vẫn luôn nghĩ đạo đức thật vô
nghĩa.
Tôi rẽ về phía căn phòng bé nhỏ tối tăm của mình và bắt gặp thám tử
LaGuerta ngay trước mặt. “Ái chà,” cô ta nói, “trông anh không được khá
lắm.” Nhưng người chẳng hề nhúc nhích.
“Tôi không phải là người sớm sủa,” tôi đáp lại. “Nhịp sinh học của tôi
chưa khởi động cho tới tận trưa.”
Cô ta ngước mắt nhìn tôi ở khoảng cách một inch
[39]
. “Với tôi trông
chúng có vẻ được lắm,” cô ta giễu.
Tôi lách qua LaGuerta để tới bàn làm việc của mình. “Tôi có thể đóng
góp phần nhỏ mọn nào cho công lý cao cả vào sáng nay đây?” tôi hỏi.
Cô ta nhìn tôi chằm chằm. “Anh có một lời nhắn,” cô ta nói. “Trên
hộp thư thoại của mình.”
Tôi nhìn sang chiếc máy trả lời tự động. Hẳn rồi, đèn báo đang nhấp
nháy. Cô nàng này đúng là một thám tử.
“Là một cô gái nào đó,” LaGuerta nói. “Nghe giọng cô ta có vẻ ngái
ngủ và hạnh phúc. Anh có bạn gái sao, Dexter?” Có chút âm hưởng thách
thức lạ lùng trong giọng nói của cô ta.
“Cô biết chuyện này là thế nào mà,” tôi nói. “Phụ nữ thời nay rất
thẳng thắn và khi người ta đẹp trai như tôi, chắc chắn họ sẽ lao mình vào
đầu tôi.” Có lẽ là một cách lựa chọn từ ngữ chẳng hay ho gì. Khi nói ra, tôi
không thể không nghĩ tới cái đầu phụ nữ đã bị ném vào tôi cách đây chưa
lâu.