DEXTER VÀ GIẤC MƠ HẮC ÁM - Trang 205

trên vách ngăn. Tôi nhận ra Gloria Estefan, Madonna và Jorge Mas Canosa.
Trên mặt bàn làm việc, ở bên kia một tấm kê màu xanh ngọc có khung viền
da là giá cắm bút lịch làm bằng mã não xanh lục, ở giữa có một chiếc đồng
hồ bằng thạch anh.

LaGuerta đang cầm điện thoại, nói bằng tiếng Tây Ban Nha nhanh

như súng liên thanh khi tôi bước vào. Cô ta đưa mắt lên nhìn về phía tôi
nhưng không trông thấy tôi, rồi lại nhìn đi chỗ khác. Nhưng chỉ một giây
sau, đôi mắt cô ta đã quay trở lại. Lần này, cô ta nhìn tôi chăm chú, cau mày

và nói. “Okay - okay. Ta luo,” trong tiếng Cuba có nghĩa là hasta luego

[42]

.

Cô ta dập máy và tiếp tục nhìn tôi.

“Anh có gì cho tôi rồi?” cuối cùng cô ta nói.

“Tin vui,” tôi nói với cô ta.

“Nếu có nghĩa là tin tốt, tôi sẵn lòng nghe.”

Tôi dùng chân khều một cái ghế gấp, lôi nó vào góc làm việc của cô

ta. “Không còn gì để nghi ngờ nữa,” tôi nói, trong lúc ngồi xuống cái ghế
gấp, “cô đã tống được đúng người vào nhà đá. Vụ án mạng ở Old Cutler do
một kẻ khác gây ra.”

Cô ta chỉ nhìn tôi một lát. Tôi tự hỏi liệu có phải cô ta cần nhiều thời

gian đến thế để xử lý dữ liệu và trả lời. “Anh có thể chứng minh được điều
đó chứ?” cuối cùng cô ta hỏi tôi. “Một cách chắc chắn?”

Tất nhiên tôi có thể chứng minh một cách chắc chắn, nhưng tôi sẽ

không làm vậy, cho dù thú tội có tốt cho linh hồn đến đâu đi chăng nữa.
Thay vào đó, tôi ném cặp tài liệu xuống bàn làm việc của cô ta. “Các dữ
kiện tự nói lên tất cả,” tôi nói. “Không còn câu hỏi nào ở đây nữa.” Và tất
nhiên, chẳng còn câu hỏi nào hết, chỉ mình tôi biết rõ điều đó. “Nhìn
xem...” tôi nói với cô ta và lấy ra một tờ tổng kết những điểm so sánh được
lựa chọn cẩn thận mà tôi đã đánh máy ra. “Thứ nhất, nạn nhân này là nam

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.