DEXTER VÀ GIẤC MƠ HẮC ÁM - Trang 204

Những chiếc sandwich được mang đến. Người phục vụ, chẳng nói

chẳng rằng, thô lỗ ném chúng xuống giữa bàn và quay trở về sau quầy. Dẫu
vậy, đó vẫn là những cái sandwich thật ngon. Tôi không biết điều gì làm
chúng ngon hơn tất cả những chiếc medianoche khác trong thành phố,
nhưng kỳ thực đúng là vậy, bánh mì giòn tan bên ngoài, mềm bên trong,
vừa đúng tỷ lệ cân đối giữa thịt lợn và dưa chuột muối, pho mát chảy ra
hoàn hảo - một kiệt tác thực sự. Tôi cắn một miếng to. Deborah mân mê
ống hút trong ly sữa lắc của cô.

Tôi nuốt miếng bánh. “Deb, nếu những lý luận nặng mùi chết chóc

của anh chẳng làm em vui lên được và một chiếc sandwich của Relampago
cũng không thể làm em phấn chấn hơn, thì đúng là quá muộn rồi. Em đã
chết.”

Deborah nhìn tôi với bộ mặt cá mú rồi cắn một miếng vào chiếc

sandwich của mình. “Ngon lắm,” cô nói không chút cảm xúc. “Thấy em
phấn khởi lên chưa?”

Cô bé tội nghiệp vẫn chưa bị thuyết phục, một cú giáng khủng khiếp

vào cái tôi của tôi. Nhưng nói cho cùng, tôi đã thết đãi cô tại một nơi ưa
thích truyền thống của gia đình Morgan. Tôi đã mang tới cho cô những
thông tin tuyệt vời, cho dù cô không nhận ra điều đó. Nếu tất cả những việc
này trên thực tế không làm cô mỉm cười - à phải, thực sự. Không thể trông
đợi tôi làm hết mọi thứ.

Dẫu vậy, còn một điều nho nhỏ nữa tôi có thể làm, đó là mớm mồi

cho cả LaGuerta nữa - một thứ không khoái khẩu như những chiếc
sandwich của nhà hàng Relampago, cho dù cũng đầy hương vị theo phong
cách riêng của nó.

Vậy là chiều hôm đó tôi đến gặp cô thám tử đáng mến tại nơi làm

việc của cô ta, một góc nhỏ đẹp đẽ tại một căn phòng lớn chứa sáu góc nhỏ
nữa như thế. Góc làm việc của cô ta, tất nhiên rồi, là nơi thanh lịch nhất, với
vài bức hình rất bắt mắt của cô ta chụp cùng các nhân vật tiếng tăm treo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.