Tôi dành cho cô nụ cười trấn an thuyết phục nhất có thể của một ông
anh trai. “Trong vòng hai ba ngày tới, sẽ có một điều mới mẻ diễn ra. Anh
xin hứa.”
“Anh không thể biết điều đó được,” cô nói.
“Anh biết không thể, Deb. Nhưng anh biết. Thực sự là thế.”
“Vậy tại sao nghe anh có vẻ phấn khởi vì nó đến thế?”
Tôi muốn nói ra bởi vì ý tưởng này làm tôi vui vẻ. Ý tưởng được thấy
nhiều hơn những kỳ quan sạch sẽ không vết máu làm tôi thích thú hơn bất
kỳ điều gì khác tôi có thể nghĩ tới. Nhưng tất nhiên, đây không phải là một
điều Deb có thể thực sự chia sẻ cùng tôi, vậy nên tôi giữ lại nó cho riêng
mình. “Tự nhiên thôi, anh chỉ phấn khởi vì em.”
Cô bĩu môi. “Phải rồi, em quên mất,” cô nói. Nhưng ít nhất cô cũng
thử một ngụm món sữa lắc của mình.
“Nghe này,” tôi nói, “hoặc là LaGuerta đúng....”
“Có nghĩa là em coi như chết toi và bị giẫm nát bét rồi.”
“Hoặc là LaGuerta sai và em còn sống, nguyên vẹn. Vẫn nghe anh nói
chứ, em gái?”
“Ừm,” cô nói, quá cộc cằn nếu so với chuyện tôi đã tỏ ra kiên nhẫn
đến thế nào.
“Nếu em là một tay cá cược, em có đặt cược vào khả năng LaGuerta
đúng không? Về bất cứ cái gì?”
“Có lẽ là về thời trang,” cô em tôi nói. “Cô ta thực sự ăn mặc rất
đẹp.”