DEXTER VÀ GIẤC MƠ HẮC ÁM - Trang 209

thuộc và cần thiết, sự giải thoát khỏi tất cả những khả năng khác trọn vẹn
tới mức nó tẩy rửa tôi bằng một thứ năng lượng sạch sẽ, tinh khiết khiến
người ta mê đắm hơn cả...

Ba.

Lần này có tất cả ba người.

Tôi mở mắt ra. Trong gương chính là tôi. Xin chào, Dexter. Lại mơ

sao, anh bạn già? Thú vị, phải không nào? Ba người, vậy ư? Nhưng chỉ là
một giấc mơ. Không hơn. Tôi mỉm cười với mình, kéo thử các múi cơ mặt,
hoàn toàn không bị thuyết phục. Cho dù giấc mơ có thích thú đến thế nào đi
nữa, giờ tôi cũng đã thức dậy và chẳng còn gì ngoài chút dư vị khó chịu và
hai bàn tay ướt sượt.

Điều đáng ra phải là một màn giải lao thú vị trong phần vô thức lại

khiến tôi run rẩy, bất an. Tôi chìm trong nỗi kinh hoàng với ý nghĩ tâm trí
mình đã chuồn mất, bỏ mặc tôi ở lại để trả giá. Tôi nghĩ tới tới ba cô nàng
gái gọi đã được trói lại cẩn thận và muốn quay lại với họ để tiếp tục. Tôi
nghĩ tới Harry và biết mình không thể làm thế. Tôi đã bị giằng xé giữa một
ký ức và một giấc mơ, hơn thế nữa tôi không thể nói trong đó thứ nào hấp
dẫn hơn.

Chuyện này chỉ đơn giản là chẳng còn chút vui vẻ nào nữa. Tôi muốn

lấy lại bộ óc tỉnh táo của mình.

Tôi lau khô tay và quay lại giường, nhưng tối nay chẳng còn thêm

một khoảnh khắc được ngủ ngon nào nữa cho anh chàng Dexter bị giày vò
thảm hại. Tôi chỉ nằm ngửa quan sát những mảng tối đen lướt đi trên trần
nhà cho tới khi điện thoại đổ chuông vào lúc sáu giờ kém mười lăm.

“Anh nói đúng,” Deb nói khi tôi nhấc máy.

“Quả là một cảm giác tuyệt vời,” tôi nói với một nỗ lực tột độ để vào

vai cái tôi xuất sắc thường ngày của mình. “Đúng về chuyện gì?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.