DEXTER VÀ GIẤC MƠ HẮC ÁM - Trang 231

Chương 21

“Em không hiểu ý tưởng này quá vu vơ sao?” tôi hỏi. “Nhiều khả

năng chúng ta sẽ chẳng tìm thấy gì hết.”

“Em biết thế,” Deb nói.

“Chúng ta cũng không có bất cứ quyền hạn tư pháp nào ở đây cả.

Chúng ta đang ở Broward. Và đám Broward chẳng ưa gì chúng ta, vậy
nên...”

“Vì Chúa hãy thôi đi, Dexter,” cô em tôi gằn giọng. “Anh lảm nhảm

cứ như một cô nhóc con vậy.”

Có lẽ chẳng sai, cho dù cô em tôi quả là không được tử tế lắm khi nói

ra như thế. Deborah, mặt khác, lại tỏ ra có một hệ thần kinh thép được tổ
chức đâu ra đấy. Trong khi chúng tôi rời khỏi đường cao tốc Sawgrass và rẽ
vào bãi để xe của Office Depot Center, cô em tôi nghiến răng còn mạnh hơn
lúc trước. Tôi gần như có thể nghe thấy quai hàm cô kêu răng rắc. “Dirty

Harriet

[45]

,” tôi khẽ nói với chính mình, nhưng có vẻ Deb đang dỏng tai

lên nghe trộm.

“Chết tiệt,” cô em tôi văng ra.

Tôi đưa mắt từ khuôn mặt lạnh tanh như bằng đá hoa cương của

Deborah sang nhà thi đấu. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, với ánh mặt
trời buổi sáng chiếu vào nó vừa đúng góc độ, khu nhà thi đấu trông hệt như
bị cả một hạm đội đĩa bay vây quanh. Tất nhiên, đó chỉ là những dàn đèn
chiếu sáng được gắn xung quanh bên ngoài nhà thi đấu, chĩa ra như những
cái mũ nấm quá khổ bằng thép. Ai đó hẳn đã nói với tay kiến trúc sư rằng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.