DEXTER VÀ GIẤC MƠ HẮC ÁM - Trang 233

“Lúc này còn ai ở đây nữa không, Steban?”

“Không, chỉ có tôi thôi. Tất cả những người khác đều ngủ muộn.”

“Thế còn ban đêm thì sao? Có một bảo vệ chứ?”

Ông ta vung tay quanh một vòng. “Nhân viên an ninh đi vòng quanh

bãi để xe vào ban đêm, nhưng cũng không thường xuyên lắm. Hầu hết mọi
ngày tôi là người đầu tiên có mặt ở đây.”

“Ý ông muốn nói ông là người đầu tiên đi vào trong?”

“Phải, đúng thế, tôi đã nói gì sao?”

Tôi xuống xe, đứng tựa người vào nóc xe. “Ông có phải là người lái

chiếc máy Zamboni chuẩn bị sân cho buổi tập sáng không?” tôi hỏi ông ta.
Deb đưa mắt nhìn tôi khó chịu. Steban nhìn tôi săm soi, để ý tới chiếc áo sơ
mi Hawaii đỏm dáng và cái quần vải gabardine tôi đang mặc. “Anh là kiểu
cớm quái gì vậy?”

“Tôi là một tay cớm nghiện máy tính,” tôi nói. “Tôi chỉ làm việc

trong phòng thí nghiệm.”

“Ố ồ, hẳn rồi,” ông ta nói, gật gù như thể thấy việc đó hoàn toàn có

lý.

“Ông có lái chiếc Zamboni không, Steban?” tôi hỏi lại.

“Phải, các vị biết đấy. Bọn họ không cho tôi lái nó vào các trận đấu,

các vị biết đấy. Việc đó là dành cho những anh chàng áo quần bảnh bao.
Bọn họ muốn để một đứa nhóc làm việc đó, các vị biết đấy. Có thể là ai đó
có tiếng tăm. Lượn một vòng và vẫy tay, cái trò thối tha đó. Nhưng tôi cần
làm việc ấy cho buổi tập sáng, các vị biết đấy. Khi đội nhà có mặt tại thành
phố. Tôi chỉ lái chiếc Zamboni vào buổi sáng, thật sớm. Nhưng giờ họ đang
vi vu trên đường nên tôi đến muộn hơn.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.