DEXTER VÀ GIẤC MƠ HẮC ÁM - Trang 235

Tôi đưa mắt nhìn Deb để chắc rằng cô em tôi không phải đang rút vũ

khí ra hay làm điều gì tương tự. Cô liếc nhìn tôi với đôi môi mím chặt
không tán đồng và gõ gõ chân xuống đất, nhưng không nói gì.

“Steban,” tôi nói, bước lại gần người đàn ông hơn một chút và làm

cho giọng nói của mình có vẻ bí mật và nghiêm trọng nhất có thể, “chúng
tôi nghĩ rất có khả năng khi ông mở những cánh cửa kia ra sáng nay, ông sẽ
tìm thấy điều tương tự đang chờ đợi ông.”

“Mẹ kiếp!” ông ta nổi khùng. “Tôi không muốn dây dưa gì với mấy

thứ đó nữa.”

“Tất nhiên là không rồi.”

“Quỷ tha ma bắt thứ thối tha đó đi,” ông ta nói.

“Chính xác,” tôi tán đồng. “Vậy sao không để chúng tôi thử ngó qua

trước đã? Chỉ để bảo đảm chắc chắn thôi.”

Ông ta há hốc mồm nhìn tôi giây lát, sau đó nhìn sang Deborah, lúc

này vẫn đang cau mày, một bộ dạng đầy ấn tượng, được tôn lên thật đẹp
nhờ bộ đồng phục.

“Tôi có thể gặp rắc rối,” ông ta nói. “Có thể mất việc.”

Tôi mỉm cười với vẻ thông cảm thứ thiệt. “Hoặc ông có thể đi vào

trong và tự mình tìm thấy một đống chân tay bị chặt thành từng khúc. Và
lần này còn nhiều hơn nhiều.”

“Mẹ kiếp,” ông ta lại văng ra. “Tôi rúc đầu vào rắc rối, để rồi mất

việc ư? Sao tôi lại phải làm thế hả?”

“Thế còn bổn phận công dân thì sao?”

“Thôi nào, anh bạn,” ông ta nói. “Đừng có bỡn với tôi. Các người liệu

có quan tâm nếu tôi mất việc không hả?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.