DEXTER VÀ GIẤC MƠ HẮC ÁM - Trang 236

Tuy không thực sự chìa tay ra, một thái độ tôi nghĩ rất cao quý, nhưng

rõ ràng ông ta hy vọng có được một món quà nho nhỏ để an ủi mình trước
nguy cơ có thể mất việc. Một điều hoàn toàn hợp lý, nếu nhớ ra đây là
Miami. Nhưng tôi chỉ có vẻn vẹn năm đô la, tôi thực sự cần một cái bánh ca
vát và một tách cà phê. Vậy nên tôi chỉ gật đầu với vẻ thấu hiểu đậm chất
đàn ông.

“Ông nói đúng,” tôi nói. “Chúng tôi hy vọng ông không phải nhìn

những mảnh thi thể đó, có phải tôi đã nói là lần này sẽ có rất nhiều rồi
không nhỉ? Nhưng tất nhiên tôi không muốn ông mất việc. Rất xin lỗi đã
làm phiền ông, Steban. Chúc một ngày tốt lành!” Tôi mỉm cười với
Deborah. “Đi thôi nào, sĩ quan. Chúng ta cần quay lại hiện trường còn lại và
tìm kiếm những ngón tay.”

Deborah vẫn còn càu cạu, nhưng ít nhất cô em tôi vẫn đủ trí khôn để

gia nhập màn kịch. Cô mở cửa xe trong lúc tôi vui vẻ vẫy tay chào Steban
và leo vào.

“Đợi đã!” Steban gọi với theo. Tôi đưa mắt nhìn ông ta với vẻ quan

tâm đầy lịch thiệp. “Tôi thề có Chúa, tôi không bao giờ muốn phải tìm thấy
thứ thối tha đó lần nữa,” ông ta nói. Ông ta nhìn tôi giây lát, có lẽ hy vọng
tôi sẽ nới tay hơn và ném ra một nắm tiền xu, nhưng như tôi đã nói, cái
bánh ca vát kia đang đè nặng trong tâm trí và tôi không nhượng bộ. Steban
liếm môi, sau đó hối hả quay đi và tra một chiếc chìa khóa vào ổ khóa của
khung cửa lớn hai cánh. “Vào đi. Tôi đợi ngoài này.”

“Nếu ông chắc rằng...” tôi nói.

“Nhanh lên, anh bạn, anh còn muốn gì ở tôi nữa? Vào đi!”

Tôi đứng dậy, mỉm cười với Deborah. “Ông ấy chắc rồi,” tôi nói. Cô

chỉ lắc đầu nhìn tôi, một sự pha trộn kỳ lạ giữa sự thất vọng của một cô em
gái và vẻ chua chát của cớm. Cô đi vòng quanh xe, tiến tới bước qua cửa
vào trong và tôi theo sau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.