DEXTER VÀ GIẤC MƠ HẮC ÁM - Trang 234

“Chúng tôi muốn xem qua bên trong nhà thi đấu một chút,” Deb nói,

rõ ràng rất nóng ruột với việc tôi hỏi chuyện con cà con kê. Steban lại quay
sang cô, một bên mắt lóe lên một tia nhìn tinh quái.

“Hẳn rồi,” ông ta nói. “Các vị có lệnh khám chứ?”

Deborah đỏ mặt. Nó tạo nên một sự tương phản tuyệt vời với màu

xanh trên bộ đồng phục của cô, nhưng có lẽ không phải là lựa chọn hiệu
quả nhất để áp đặt uy quyền. Vì tôi biết rõ cô em mình, biết rằng cô sẽ nhận
ra mình đang đỏ mặt và nổi khùng. Vì chúng tôi không có lệnh khám và kỳ
thực chẳng có việc gì ở đây có thể coi là ít nhiều chính thức được phép, tôi
không cho rằng nổi khùng là chiến thuật lý tưởng nhất lúc này.

“Steban,” tôi lên tiếng trước khi Deb kịp nói ra điều gì đó đáng hối

tiếc.

“Hả?”

“Ông làm việc ở đây bao lâu rồi?”

Ông ta nhún vai. “Từ khi chỗ này khai trương. Trước đó, tôi từng làm

việc hai năm ở nhà thi đấu cũ.”

“Vậy chắc ông cũng đang làm việc tại đây tuần trước khi người ta tìm

thấy xác chết dưới sân băng chứ?”

Steban nhìn lảng đi. Dưới làn da rám nắng, khuôn mặt ông ta trở nên

xanh lét. Ông ta khó nhọc nuốt khan. “Tôi không bao giờ muốn phải nhìn
lại thứ gì tương tự nữa, anh bạn,” ông ta nói. “Không bao giờ.”

Tôi gật đầu với sự thông cảm chân thành. “Thực lòng tôi cũng không

thể trách ông,” tôi nói. “Và đó là lý do tại sao chúng tôi ở đây, Steban.”

Ông ta cau mày. “Ý anh là gì?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.