DEXTER VÀ GIẤC MƠ HẮC ÁM - Trang 279

nữa, và nói, “Làm thế nào chúng ta có thể tìm ra hắn trong tất cả những thứ
kia?”

Hiển nhiên tôi đã thực sự đánh giá thấp cô ta. Cô ta đã chuyển từ

“anh” sang “chúng ta” mà không cần bước trung gian rõ rệt nào. “Cô có
muốn gọi yêu cầu tăng cường không?” tôi hỏi. “Hắn là một kẻ rất nguy
hiểm.” Tôi thừa nhận mình chỉ đang châm chọc cô ta. Nhưng cô ta lại nhìn
nhận nó một cách rất nghiêm túc.

“Nếu tôi không tự tay tóm được gã này, hai tuần nữa tôi sẽ là một cô ả

đi viết giấy phạt,” cô ta nói. “Tôi có mang theo súng ở đây. Sẽ không ai
thoát được khỏi tay tôi. Tôi sẽ gọi tăng viện khi đã bắt được hắn.” Cô ta
nhìn tôi săm soi không chớp mắt. “Và nếu hắn không có ở trong đó, tôi sẽ
bắt anh.”

Dường như chấp nhận điều này là một ý tưởng hay. “Cô có thể giúp

chúng ta qua được cổng không?”

Cô ta bật cười. “Tất nhiên là có. Tôi có mang phù hiệu, nó sẽ cho

phép chúng ta qua được bất cứ chỗ nào. Sau đó thì sao?”

Bấy giờ đến phần mấu chốt. Nếu cô ta mắc lỡm, tôi có thể về nhà tự

do. “Sau đó chúng ta tách ra, tìm kiếm cho tới khi tìm thấy hắn.”

Cô ta quan sát tôi. Tôi lại thấy trên khuôn mặt đó thứ tôi đã thấy khi

cô ta bước ra khỏi xe - cái nhìn của một con thú săn mồi đang đánh giá con
mồi, tự hỏi cần tung ra đòn tấn công khi nào và vào đâu, cần dùng tới bao
nhiêu móng vuốt. Thật kinh khủng - tôi thực sự thấy người mình nóng ran
lên trước cô ta. “Được thôi,” cuối cùng cô ta nói và hất hàm về phía xe của
mình. “Vào xe đi.”

Tôi chui vào. Cô ta lái xe đưa chúng tôi quay trở lại con đường và tới

chỗ cổng vào. Thậm chí vào giờ này vẫn còn xe cộ qua lại. Phần lớn dường
như là người từ Ohio đến tìm kiếm con tàu viễn dương của họ, nhưng có vài
người lạc đường tới trước cổng, tại đó các nhân viên an ninh yêu cầu họ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.