DEXTER VÀ GIẤC MƠ HẮC ÁM - Trang 291

thật to, bà cũng không trả lời, không cử động, không làm gì hết ngoài nhìn
tôi. Và không có Mẹ, tôi chỉ còn một mình.

Nhưng không - không hẳn một mình. Tôi quay đầu lại, và ký ức cũng

quay theo tôi. Tôi không chỉ có một mình. Ai đó đang ở cùng tôi. Thoạt đầu
chuyện này thật rối rắm, vì đó là tôi - nhưng đó lại là ai khác - nhưng người
đó giống tôi - cả hai chúng tôi trông đều giống tôi...

Nhưng chúng tôi đang làm gì ở đây, trong cái container này? Vì sao

Mẹ lại không cử động? Mẹ đáng ra phải giúp chúng tôi. Chúng tôi ngồi
đây, ngập trong một vũng sâu của, của... Mẹ cần di chuyển, cần đưa chúng
tôi ra khỏi thứ này, ra khỏi...

“Máu...?” tôi thì thầm.

“Cậu nhớ rồi,” hắn lên tiếng sau lưng tôi. “Tôi rất hạnh phúc.”

Tôi mở mắt ra. Đầu tôi đang đập thình thịch, thật khủng khiếp. Tôi

gần như có thể thấy không gian kia chồng khít lên không gian này. Và ở
trong không gian kia, Dexter bé nhỏ ngồi ngay đó. Tôi có thể đặt bàn chân
mình lên chỗ ấy. Cái tôi kia ngồi bên cạnh tôi, nhưng không phải là tôi, tất
nhiên rồi; cậu ta là một ai khác, một người tôi biết cũng rõ như chính mình,
một ai đó có tên là...

“Biney...?” tôi ngập ngừng nói. Âm thanh phát ra vẫn thế, nhưng cái

tên dường như chưa được đúng.

Hắn gật đầu đầy phấn chấn. “Đó chính là cách cậu gọi tôi. Hồi đó cậu

không thể phát âm đúng cái tên Brian. Cậu gọi thành Biney.” Hắn đập lên
tay tôi. “Cũng tốt thôi. Có một biệt danh cũng thật thú vị.” Hắn dừng lại,
khuôn mặt mỉm cười, nhưng đôi mắt thì nhìn chằm chằm vào mặt tôi. “Em
trai bé bỏng.”

Tôi ngồi xuống. Hắn ngồi xuống cạnh tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.