DEXTER VÀ GIẤC MƠ HẮC ÁM - Trang 299

đến mức tôi có thể cảm thấy hơi thở của anh ta phả vào gáy mình. Cô em
tôi ngước mắt lên nhìn tôi, đôi mắt mở to không chớp hệt như đôi mắt của
Mẹ. Cái nhìn cô hướng về tôi bám riết lấy tôi, hệt như cái nhìn của Mẹ đã
thu hút tôi. Tôi nhắm mắt lại: Mẹ. Tôi mở mắt ra: Deborah.

Tôi cầm lấy con dao.

Có một tiếng động nhỏ, một luồng gió ấm ào vào không gian mát lạnh

bên trong container. Tôi quay người lại.

LaGuerta đứng trên ngưỡng cửa, trên tay cô ta là một khẩu súng ngắn

tự động nhỏ nhắn đầy phiền toái.

“Tao biết chúng mày sẽ thử trò này,” cô ta nói. “Tao sẽ bắn cả hai

chúng mày. Có khi cả ba,” cô ta nói, đưa mắt về phía Deborah, rồi nhìn trở
lại tôi. “Ái chà,” cô ta nói, nhìn lưỡi dao trên tay tôi. “Thượng sĩ Doakes
nên được thấy cảnh này. Anh ta đã đúng về mày.” Và cô ta chĩa súng về
phía tôi, chỉ trong nửa giây.

Thế là đủ lâu. Brian hành động thật nhanh, nhanh hơn những gì tôi

nghĩ có thể. Dẫu vậy, LaGuerta vẫn kịp bắn đi một phát súng, Brian hơi
chao đi khi anh ta đâm lưỡi dao vào đúng dưới cơ hoành của LaGuerta.
Trong khoảnh khắc cả hai đứng im như thế, sau đó cả hai đều nằm bất động
dưới sàn.

Một vũng máu nhỏ bắt đầu lan ra trên sàn, thứ máu hòa lẫn của cả hai

người, Brian và LaGuerta. Nó không quá lớn, không lan thật rộng, nhưng
tôi bật lùi ra xa nó, thứ chất lỏng khủng khiếp, trong tâm trạng rất gần với
sự hoảng loạn. Tôi chỉ lùi lại hai bước, rồi sau đó ngã nhào lên thứ gì đó
phát ra những âm thanh ú ớ hoàn toàn tương xứng với sự hoảng loạn của
chính mình.

Deborah. Tôi lột băng dính khỏi miệng cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.