DEXTER VÀ GIẤC MƠ HẮC ÁM - Trang 297

cùng về nhà. Được chứ, Dexter? Dexter? Này, Dexter? Có phải anh bạn đấy
không hả?

Tôi không biết nữa.

“Dexter,” Brian nói. “Tất nhiên tôi không có ý gây ảnh hưởng đến

quyết định của cậu. Nhưng kể từ khi tôi biết được bản thân có một cậu em
trai giống hệt như mình, đây là tất cả những gì tôi có thể nghĩ tới. Cậu cũng
nghĩ như thế, tôi có thể thấy điều đó trên khuôn mặt cậu.”

“Phải,” tôi nói, vẫn chưa rời mắt khỏi khuôn mặt hoang mang tột độ

của Deborah, “nhưng sao lại phải là cô ấy?”

“Sao lại không chứ? Cô ta là gì với cậu?”

Đúng vậy, là gì chứ. Đôi mắt tôi nhìn chăm chăm vào mắt Deborah.

Cô thực ra không phải là em gái tôi, không thực sự, không phải là một mối
quan hệ huyết thống theo bất cứ hình thức nào, không hề. Tất nhiên tôi rất
quý cô, nhưng...

Nhưng sao? Sao tôi lại do dự? Tất nhiên chuyện này không thể. Tôi

biết nó là điều không thể nghĩ tới, cho dù tôi đang nghĩ về nó. Không đơn
thuần chỉ vì đó là Deb, cho dù đúng là vì thế, tất nhiên rồi. Nhưng một ý
nghĩ thật lạ lẫm chợt len lỏi vào trong cái đầu đang bị dằn vặt bơ phờ của
tôi và tôi không thể nào gạt nó đi được: Liệu Harry sẽ nói gì?

Vậy là tôi đứng đó băn khoăn, vì cho dù tôi muốn bắt đầu đến thế nào

đi nữa, tôi biết Harry sẽ nói gì. Ông đã nói rồi. Đó là chân lý không thể thay
đổi của Harry: Hãy băm vằm những kẻ xấu, Dexter. Đừng làm thế với em
gái con
. Nhưng Harry chưa bao giờ lường trước điều gì như thế này - làm
sao ông có thể chứ? Ông chưa bao giờ hình dung ra khi viết “Nguyên tắc
của Harry” là tôi sẽ phải đối diện với một sự lựa chọn như thế này; đứng về
phía Deborah - không phải là em gái thực sự của tôi - hay gia nhập cùng
ông anh trai chính cống một trăm phần trăm còn sống sờ sờ của tôi trong
một trò chơi tôi quả thật rất muốn tham gia. Và Harry không thể lường

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.