DEXTER VÀ GIẤC MƠ HẮC ÁM - Trang 53

Sớm thôi.

Nhưng cứ để LaGuerta tìm kiếm một nhân chứng. Sẽ chẳng có ai hết.

Đây là một con quái vật lạnh lùng, cẩn trọng, với tôi thực sự rất ấn tượng.
Tôi nên làm gì với sự ấn tượng đó? Tôi không chắc đã biết câu trả lời, vậy
là tôi phải rút lui xuống chiếc xuồng của mình để suy nghĩ.

Một chiếc Donzi lao cắt ngang qua sát trước mũi tôi ở tốc độ bảy

mươi dặm

[8]

một giờ, chỉ cách có vài inch

[9]

. Tôi vui vẻ vẫy tay chào và

quay trở về thực tại. Tôi đang tới gần Stiltville, nơi tập hợp của những ngôi
nhà nổi hầu hết bỏ hoang nằm trên mặt nước gần mũi Florida. Tôi lượn một
vòng rộng, không hướng tới đâu cả, để tâm trí mình trở lại nhập vào đường
lượn vòng chậm rãi đó.

Tôi sẽ làm gì đây? Tôi cần quyết định ngay bây giờ, trước khi trở nên

quá hữu ích cho Deborah. Tôi có thể giúp cô giải quyết vụ án này, chắc
chắn rồi, không ai có thể tốt hơn tôi. Thậm chí còn chẳng có ai khác đi theo
đúng hướng. Nhưng tôi có thực sự muốn giúp không? Tôi có thực sự muốn
tên sát nhân này bị bắt không? Hay kỳ thực tôi muốn tự mình tìm hắn, chặn
hắn lại? Mà hơn thế nữa - ôi, một ý nghĩ bé nhỏ mới xấu xa làm sao - thực
ra tôi có muốn hắn dừng lại không?

Tôi nên làm gì?

Ở bên phải, tôi có thể nhìn thấy Elliott Key

[10]

trong những tia nắng

cuối cùng của ban ngày. Như mọi khi, tôi nhớ lại chuyến đi cắm trại tới đó
cùng Harry Morgan. Bố nuôi của tôi. Một cảnh sát tốt.

Con rất khác biệt, Dexter.

Vâng, Harry, chắc chắn là thế rồi.

Nhưng con có thể học cách kiểm soát sự khác biệt đó và dùng nó một

cách hữu ích.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.