DEXTER VÀ GIẤC MƠ HẮC ÁM - Trang 55

Mẹ cần đến giấc ngủ, tất nhiên rồi. Chết dần vì ung thư đòi hỏi rất

nhiều sự nghỉ ngơi, bà không thể có được điều đó với con chó nhãi nhép
khốn kiếp bên kia đường cứ sủa nhặng lên mỗi khi có một cái lá rơi xuống
vỉa hè.

“Bố đã tìm thấy cái hố chôn,” Harry nói. “Trong đó có rất nhiều

xương, Dexter. Không chỉ của mình Buddy.”

Ở đây chẳng có gì nhiều để nói. Tôi cẩn thận vơ lấy một nắm lá thông

và đợi Harry.

“Con đã làm chuyện đó bao lâu rồi?”

Tôi lén nhìn khuôn mặt Harry, sau đó đưa mắt nhìn qua tràng cát về

phía bãi biển. Chiếc xuồng của chúng tôi ở ngoài đó, nhẹ nhàng dập dềnh
theo làn nước. Ánh sáng của Miami nằm xa xa phía bên phải, một quầng
sáng trắng dìu dịu. Tôi không thể hình dung ra Harry đang nhắm tới điều gì,
hay những gì ông muốn nghe. Nhưng bố nuôi tôi là người thẳng tính; nói sự
thật thường là một ý tưởng tốt khi nói chuyện với Harry. Ông luôn biết,
hoặc sẽ tìm ra.

“Một năm rưỡi rồi,” tôi nói.

Harry gật đầu. “Tại sao con bắt đầu?”

Một câu hỏi rất hay, chắc chắn vượt quá tuổi mười bốn của tôi. “Chỉ

là - con... buộc phải,” tôi nói với ông. Ngay cả hồi đó, còn trẻ như vậy, đã
trơn tru đến thế.

“Con có nghe thấy một giọng nói không?” ông muốn biết. “Thứ gì đó

hay ai đó nói với con điều phải làm và con buộc phải làm điều đó?”

“À,” tôi nói, với tài hùng biện của tuổi mười bốn, “không chính xác là

vậy.”

“Kể cho bố biết đi,” Harry nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.