DEXTER VÀ GIẤC MƠ HẮC ÁM - Trang 62

Mưa đã ngừng khi tôi tới chỗ làm. Mặt trời ló dạng, hơi nước bốc lên

từ vỉa hè khi tôi bước vào tiền sảnh, quẹt thẻ và đi lên lầu.

Deb đã chờ sẵn tôi.

Sáng nay cô em tôi trông có vẻ không được hạnh phúc lắm. Tất nhiên,

lâu nay cô không còn thường xuyên có được bộ dạng đó nữa. Nói cho cùng,
cô em tôi là một cảnh sát, và phần lớn họ không thể thành công trong việc
giải tỏa sức ép. Quá nhiều thời gian làm nhiệm vụ, luôn phải cố gắng để
trông không quá nhân tính. Điều đó để lại dấu vết trên khuôn mặt.

“Deb,” tôi nói và đặt cái túi bánh màu trắng nhàu nhĩ lên mặt bàn làm

việc.

“Tối qua anh ở đâu?” cô hỏi, giọng cáu kỉnh, đúng như tôi đã lường

trước. Không lâu nữa, những đường hằn đó sẽ trở nên vĩnh viễn, hủy hoại
một khuôn mặt tuyệt tác: đôi mắt xanh sâu thẳm, sống động và thông minh,
chiếc mũi nhỏ hếch lên với chỉ chút tàn nhang, bao quanh là mái tóc đen.
Những đường nét đẹp đẽ, lúc này đang bị trát be bét một lớp hóa trang rẻ
tiền dày bự.

Tôi nhìn cô đầy trìu mến. Rõ ràng Deb vừa làm nhiệm vụ về, hôm

nay diện một chiếc áo ngực ren, quần soóc spandex bó sát màu hồng sáng
chói, đôi giày cao gót màu vàng. “Đừng bận tâm về anh,” tôi nói. “Em đã ở
đâu?”

Cô em tôi đỏ mặt. Cô ghét phải mặc bất cứ thứ gì ngoài những chiếc

quần jeans bó sạch sẽ. “Em đã cố gọi điện cho anh,” cô nói.

“Xin lỗi,” tôi đáp.

“Phải. Đương nhiên rồi.”

Tôi ngồi xuống cái ghế của mình và không nói gì. Deb thích trút bực

bội xuống tôi. Gia đình là để cho những việc như thế mà. “Sao em lại nóng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.