DỊ NHÃN PHÒNG ĐÔNG - TẬP 1 - Trang 102

để người bị thương đứng ra làm khiên đỡ đạn được. Mặc dù An Nhiên
cảm thấy họ bị rơi vào tình cảnh này, trách nhiệm lớn chính là thuộc
về Lâm Tuấn.

Theo quy định về phòng cháy chữa cháy của Hồng Kông, đường

thoát hiểm mỗi tầng đều có cửa thoát hiểm. Trước giờ An Nhiên luôn
coi đó là sự đảm bảo cho tính mạng con người, nhưng bây giờ cậu chỉ
thấy căm ghét cánh cửa ấy.

An Nhiên nghiến chặt răng, lấy hết dũng khí đẩy cánh cửa trước

mặt. Tuy cảm thấy ba người họ chưa lúc nào thoát khỏi sự theo dõi
của hồn ma, nhưng khi mở cửa, An Nhiên vẫn bất giác nhẹ nhàng hết
sức, nhón chân nhón tay bước qua.

Lúc Lâm Phong còn ở bên cạnh, An Nhiên vẫn đinh ninh rằng cao

thủ sẽ trở nên vô dụng khi đối diện với ma quỷ. Nhưng giờ không có
Lâm Phong, cậu lại cảm thấy vô cùng bất an vì không còn chỗ dựa.

Dù An Nhiên đã cố gắng nhẹ nhàng hết sức, nhưng đời không như

mơ, cánh cửa thoát hiểm có bản lề đã han gỉ nên vừa đẩy nhẹ đã phát
ra tiếng động rợn người, âm thanh tuy không lớn, nhưng nghe rất rõ
giữa không gian tĩnh mịch.

Đã làm phát ra tiếng động lớn như vậy nên An Nhiên cũng hạ quyết

tâm, cao giọng gọi to: “Anh Phong! Anh ở đâu thế!?”

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã không thấy bóng dáng Lâm Phong

trong đường thoát hiểm nữa. An Nhiên gọi to như vậy nhưng những
căn hộ cùng tầng vẫn cửa đóng then cài, như thể hai người họ đang ở
trong một không gian kín cách ly với thế giới bên ngoài vậy.

An Nhiên thở dài, chỉ còn cách đỡ Lâm Tuấn bước nhanh về phía

thang máy, nói: “Anh Phong huyết khí mạnh mẽ, mục tiêu của con ma
kia chắc không phải anh ấy, nên không cần quá lo cho Lâm Phong.
Giờ không tìm được anh ấy cũng không còn cách nào, chúng ta hãy đi
thang máy xuống trước đã… Ơ… Cậu vẫn ổn chứ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.