An Nhiên gật gật đầu ra chiều đã học được một bài học, nghĩ ngợi
một lúc bèn hỏi: “Không phải cậu nói có những người có thể bịt đôi
mắt âm dương lại hay sao? Cậu có quen thầy nào có thể làm được vậy
không?”
Tuy qua quan sát của An Nhiên, Lưu Thiên Hoa chắc chắn là một
thần côn không thể nhìn thấy ma quỷ, nhưng không thể phủ nhận ý
kiến của cậu ta về lĩnh vực này đều rất xác thực, vì thế An Nhiên
muốn nghe thử.
Nếu không phải vì An Nhiên đã từng thấy Lưu Thiên Hoa đi qua
một hồn ma nữ mà không hề hay biết gì, thì dựa vào kiến thức phong
phú của cậu ta về lĩnh vực này, An Nhiên sẽ thực sự tin cậu ta là một
đại sư có đạo hạnh cao thâm.
Lưu Thiên Hoa nhún vai nói: “Người quen biết có thể làm được
chuyện đó không phải không có, nhưng thầy có năng lực thực sự thì sẽ
không giúp cậu đâu, cậu hãy bỏ suy nghĩ đó đi thì hơn!”
“Hả! Tại sao!?”
“Bởi vì đôi mắt âm dương của cậu không phải tự nhiên sinh ra đã
có, cũng không phải từng cận kề cái chết hay tu hành mà đạt được.
Đôi mắt âm dương đột nhiên xuất hiện kiểu này rõ ràng có ẩn chứa
nhân quả rất nặng, sẽ không có ai đồng ý thay người khác nhận lấy
nhân quả này chỉ vì tiền đâu. Kể cả khi có người đồng ý, chuyện đó
cũng không tốt đẹp gì đối với cậu.”
Lời giải thích của Lưu Thiên Hoa có phần bí ẩn, An Nhiên nghe
không hiểu, nhưng cũng ngộ ra được rằng bịt đôi mắt âm dương không
phải là phương pháp chắc chắn đối với cậu.
Nhìn dáng vẻ thất vọng của An Nhiên, Lưu Thiên Hoa cảm thấy
mình không thèm chớp mắt mà đã dập tắt hy vọng của người khác như
vậy không tốt lắm, vì vậy nghĩ một lúc, cậu ta nói: “Thực ra nếu muốn
không nhìn thấy ma, ngoài việc tìm thầy bịt mắt, cũng không phải
không còn cách nào khác.”