lưỡi, thầm nghĩ đến mấy nhân vật nữ trong phim sau khi bị tát vẫn
xinh đẹp ngời ngời, má chỉ đỏ lên đôi chút, thật đúng là giả dối!
Khoảnh khắc Lâm Phong bị Lâm Tuấn làm cho nổi giận, An Nhiên
nhìn thấy một luồng huyết khí màu đỏ tươi từ người Lâm Phong tỏa
ra. Khi anh ta tát Lâm Tuấn, huyết khí đó cũng theo cú đánh của cơ
thể, đẩy một hồn ma nữ ra khỏi người Lâm Tuấn!
“Ui da… đau đau đau! Đau chết mất!” Lâm Tuấn vừa lấy lại được
nhận thức còn chưa hiểu tình hình, đã bị vết thương trên người làm
đau đến nỗi không biết trời đất gì nữa. Vừa hít vài hơi, cậu ta tức thời
rên la oai oái.
Thấy Lâm Tuấn đã khôi phục lại lý trí, Lâm Phong buông cánh tay
đang khống chế cậu rồi đón lấy chiếc khăn giấy An Nhiên đưa cho và
lau vết máu trên tay em trai. Sau khi xem xét vết thương của Lâm
Tuấn, cặp lông mày đang nhíu lại của Lâm Phong giãn ra đôi chút,
nói: “Vết thương rất sâu, nhưng xử lý kịp thời nên cũng không nghiêm
trọng. Giờ hãy cứ giữ chặt vết thương bằng khăn giấy. Đến bệnh viện
sẽ xử lý tiếp, sâu như vậy chắc phải khâu thôi.”
“Anh hai, xảy ra chuyện gì vậy? Đây là đâu? Tay của em… cả mặt
nữa, rốt cuộc bị làm sao vậy!?”
“Đây là tầng phía dưới phòng trọ của em hồi trước, sáng sớm nay
phát hiện em biến mất, bọn anh tìm đến thì thấy em đã mất nhận thức,
tay còn cầm mảnh kính định tấn công bọn anh. Tay là em tự làm mình
bị thương khi cầm mảnh kính, còn vết thương trên mặt là do anh
đánh.”
“Anh hai, anh quá đáng quá! Nhiều chỗ như vậy không đánh, sao lại
đánh lên mặt!?”
“Không đánh vào mặt làm sao em chừa được. Lúc trước nếu em
nghe An Nhiên đi tìm người xem…” Nói đến đây, Lâm Phong đột
nhiên ngừng bặt.