Tôi
không
ở
lại
làm
phiền
cậu
nghỉ
ngơi
nữa
.
Cái
chết
của
Lý
Vĩnh
Vinh
là
một
tin
tức
lớn
,
lần
này
có
thể
chụp
được
ảnh
hiện
trường
trước
tiên
,
nếu
không
khiến
nó
trở
thành
tin
tức
nổi
bật
cho
ngày
mai
,
thật
có
lỗi
với
một
đề
tài
hay
như
vậy
.
Tôi
phải
về
viết
bản
thảo
,
nếu
phía
Bạch
Hoa
có
tin
gì
mới
,
tôi
sẽ
thông
báo
cho
cậu
,
liên
lạc
sau
nhé
!
”
Sau
nhiều
lần
tiếp
xúc
,
An
Nhiên
có
ấn
tượng
rất
tốt
về
nữ
cường
nhân
tràn
đầy
năng
lượng
này
,
đã
coi
cô
là
một
người
bạn
.
Vì
vậy
,
lần
này
nghe
Trần
Thanh
nói
sẽ
liên
lạc
sau
,
An
Nhiên
không
còn
trốn
tránh
như
lúc
trước
nữa
,
cậu
gật
đầu
cười
,
trả
lời
chắc
chắn
:
“Vâng
!
”
Sau
khi
chào
tạm
biệt
An
Nhiên
,
Trần
Thanh
lịch
sự
gật
đầu
với
Lâm
Phong
,
vừa
chạm
phải
ánh
mắt
lạnh
lùng
của
anh
ta
,
cô
liền
lập
tức
rời
đi
,
không
dám
nhìn
thẳng
vào
mắt
đối
phương
thêm
lần
nào
nữa
.
Trần
Thanh
bất
giác
cảm
thán
,
hai
người
khác
nhau
quá
nhiều
như
An
Nhiên
và
Lâm
Phong
,
làm
thế
nào
có
thể
sống
hòa
hợp
với
nhau
được
.
An
Nhiên
khiến
người
khác
có
cảm
giác
rất
hiền
lành
,
bất
kể
có
gây
phiền
phức
gì
cho
cậu
cũng
không
sao
,
ở
bên
cạnh
An
Nhiên
rất
thoải
mái
.
Còn
Lâm
Phong
…
dù
đối
phương
chỉ
đứng
một
chỗ
,
dường
như
cũng
có
ý
cảnh
báo
“tôi
không
dễ
chơi
đâu”
.
Chỉ
riêng
ánh
mắt
lạnh
lùng
của
cậu
ta
đã
đủ
khiến
người
khác
không
dám
lại
gần
.
Rốt
cuộc
An
Nhiên
phải
là
người
thế
nào
mới
có
thể
ở
cùng
một
người
đáng
sợ
như
vậy
?
Dù
cậu
ta
có
đẹp
trai
đến
mấy
,
cũng
không