“Nghe
câu
chuyện
thì
thấy
,
vụ
rò
rỉ
khí
gas
có
lẽ
là
tác
phẩm
của
Đinh
Linh
!
”
“Không
biết
.
”
Lâm
Tuấn
bất
lực
nhận
ra
không
muốn
tiếp
tục
nói
chuyện
với
Lâm
Phong
nữa
,
lúc
này
mới
muộn
màng
cảm
nhận
được
tâm
trạng
Lâm
Phong
không
tốt
.
Nếu
nói
trên
đời
này
có
người
không
coi
khí
chất
của
Lâm
Phong
ra
gì
,
đó
chắc
chắn
là
Lâm
Tuấn
.
Đối
diện
với
Lâm
Phong
rõ
ràng
đang
không
muốn
nói
nhiều
,
Lâm
Tuấn
vẫn
không
sợ
chết
,
cố
tình
gây
sự
:
“Anh
sao
thế
?
Hối
hận
rồi
à
?
”
“Hơi
hơi
.
”
Lâm
Tuấn
khịt
mũi
trước
tinh
thần
trách
nhiệm
của
Lâm
Phong
,
nói
:
“Không
thể
nói
là
trách
nhiệm
của
anh
được
,
An
Nhiên
không
phải
là
con
nít
,
anh
ta
còn
lớn
hơn
em
mà
!
”
Lâm
Phong
nhướn
mày
:
“Nếu
An
Nhiên
thực
sự
bị
Lý
Vĩnh
Vinh
đánh
đến
mức
phải
nhập
viện
…
”
“Ông
ta
dám
!?
”
Lâm
Tuấn
lập
tức
gầm
lên
,
như
thể
một
đứa
trẻ
bị
người
khác
làm
hỏng
món
đồ
chơi
yêu
thích
nhất
,
vừa
thương
vừa
lo
lắng
cho
An
Nhiên
.
Thấy
bộ
dạng
cười
như
không
cười
của
Lâm
Phong
,
Lâm
Tuấn
giả
bộ
ho
một
tiếng
,
cố
ý
nhìn
về
chỗ
bít
tết
tiên
bàn
ăn
,
nói
:
“Chuyện
của
An
Nhiên
hiện
tại
giao
cho
phía
cảnh
sát
điều
tra
,
chúng
ta
không
cần
lo
lắng
nữa
.
Còn
chỗ
đồ
ăn
này
…
ở
đâu
ra
vậy
?
”
Tuy
Lâm
Phong
cũng
biết
nấu
vài
món
đơn
giản
,
nhưng
bít
tết
hình
trái
tim
nhìn
thế
nào
cũng
không
giống
do
Lâm
Phong
làm
ra
.